Cố Thậm Vi không hề điều tức. Mấy ngày trước nàng liên tiếp giao thủ với cao thủ Cấp Thiên, thương cũ chưa lành đã lại chồng thêm thương mới. Giờ đây vì bảo vệ tâm mạch cho Kinh Lệ, nàng lại miễn cưỡng điều động chút nội lực cuối cùng còn sót lại, có thể nói là nội thương đã cực kỳ nghiêm trọng.
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bỏng rát đau đớn.
Thế nhưng nàng chẳng để lộ nửa phần ra ngoài. Con người trong bóng tối là dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn và tuyệt vọng nhất.
Dẫu lão ngỗ tác tay nghề khám nghiệm và y thuật đều thuộc hạng nhất, nhưng chung quy cũng chỉ là một lão nhân không có võ công. Nếu nàng không mạnh mẽ giữ gìn cục diện, chẳng lẽ lại trông mong vào tên ngốc Kinh Lệ, kẻ vì hít mê hương quá mạnh mà trúng độc đến hôn mê kia sao?
Cố Thậm Vi nghĩ thế, khẽ lay lay đôi chân, bắt đầu đi quanh mật thất để xem xét tình hình.
Chừng ấy thời gian trôi qua, mắt nàng đã dần thích ứng với bóng tối, tầm nhìn cũng ngày một rõ ràng.
Nếu lúc này lão ngỗ tác mở miệng, nàng thậm chí còn có thể thấy được cả hàm răng trắng bóc của ông lơ lửng trong không trung.
“Lão cứ yên tâm đi, ta sẽ không chết, cũng chẳng cần đến Hàn Thời Yến phải đập bát bưng thau gì cả. Hai người các ngươi cũng sẽ không chết.”
“Nếu không thì kẻ đứng sau cần gì phí công dùng mê hương làm ta mất nội lực, rồi lại nhốt bọn ta ở đây? Chi bằng giết phắt cho xong.”
Cố Thậm Vi vừa nói, còn chưa đợi lão ngỗ tác mở miệng hỏi “vì sao”, nàng đã cười phá lên.
“Ôi chao, bị ta đoán trúng rồi! Lão nhìn xem, góc tường kia chẳng phải có lương khô chất đống hay sao? Thịt với rượu ta mua cho lão cũng vẫn còn nguyên kìa!”
“À! Nhân sâm của ta cũng còn đây này!”
“Lão hiền nhân Khai Phong phủ, lão có biết ta đối xử với lão tốt thế nào không? Củ nhân sâm này là ta tiêu hết tiền lương để mua đấy! Ta còn chẳng thèm đem biếu Trương Xuân Đình để lấy lòng đâu, là mua tặng lão đấy!”
Lão ngỗ tác bật cười ha hả, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa lỗ tai.
“Ba ngày không gặp, ngươi càng ngày càng lanh lợi rồi. Sao vậy? Hoàng Thành tư các ngươi nuôi toàn bọ chét à? Trương Xuân Đình thiếu gì thứ tốt, cái củ nhân sâm nhỏ xíu của ngươi mang tới, người ta nhìn còn tưởng gỉ mắt rớt ra.”
Miệng thì nói vậy, nhưng khóe mắt ông chỉ toàn ý cười.
Ông khe khẽ lẩm bẩm: “Ta già thế này rồi, đâu phải là người được ăn nhân sâm chứ.”
Cố Thậm Vi quay lưng về phía ông, đang kiểm kê lương thực, nghe vậy chỉ thấy buồn cười, cái lão đầu khẩu thị tâm phi này!
Nàng vừa nghĩ vừa lục ra một cái chăn, bước đến đắp lên người Kinh Lệ, rồi lại sờ thử gói thịt được bọc bằng lá sen, đã nguội ngắt, hiển nhiên bọn họ ngất đi không phải là trong thời gian ngắn.
“Giờ này chắc triều sớm còn chưa kết thúc đâu. Lão ăn chút điểm tâm lót dạ trước đi. Không bao lâu nữa sẽ có người phát hiện chúng ta gặp chuyện, rồi sẽ tới cứu.”
Cố Thậm Vi nói xong, mở một gói điểm tâm trong đống nàng đã mua, đưa cho lão ngỗ tác.
Lão ngỗ tác đón lấy, mân mê một hồi rồi nhét một miếng vào miệng, nhai chậm rãi.
“Là bánh hạnh hoa… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người bắt chúng ta là dư đảng của Tề Vương sao? Ngươi nói người tới cứu là Hàn Thời Yến?”
Cố Thậm Vi vốn định gật đầu, nhưng nghĩ lão ngỗ tác cũng chẳng thấy được, liền nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
“Không phải dư đảng Tề Vương. Vụ án Phi Tước ngoài Tề Vương còn có một kẻ chủ mưu thứ hai.” Cố Thậm Vi nói khái quát một số chuyện có thể kể cho lão ngỗ tác nghe, sau đó là một khoảng lặng thật dài.
Qua một lúc lâu, đến khi Cố Thậm Vi tưởng lão đã thiếp đi, lão mới khẽ cất tiếng: “Ngay đến chúng ta còn không biết mình đang ở đâu, Hàn Thời Yến làm sao biết được?”
“Hầy… thế gian này kẻ si mê quá nhiều, đều bị công danh lợi lộc che mờ hai mắt. Sống không mang đến, chết chẳng mang đi, cuối cùng ai mà chẳng còn lại một bộ xương trắng, một nắm đất vàng? Phụ thân ngươi có được nữ nhi như ngươi, quả thực là đáng giá rồi. Ngó lại đám hậu bối của ta, toàn một lũ vô dụng.”
Lão ngỗ tác thầm nghĩ, rồi chuyển hướng câu chuyện.
Trong mật thất này tối đen như mực, diện tích bốn phía không lớn, trừ phi Kinh Lệ lập tức chết đi để lão khám nghiệm tử thi, bằng không lão thực sự chẳng có việc gì để làm.
Mấy phần hoảng loạn trước đó, khi trông thấy Cố Thậm Vi bình tĩnh như đã nắm chắc phần thắng, lập tức lắng xuống, tâm cũng an ổn trở lại.
“Tâm tư của tiểu tử Hàn Thời Yến kia, chắc ngươi rõ rồi chứ?”
“Khắp thành Biện Kinh ai cũng nhìn ra, làm gì có lý nào ngươi lại không biết? Ánh mắt tiểu tử đó sắp dính chặt lên mặt ngươi đến nơi rồi.”
“Hàn Thời Yến tuy tứ trụ bát tự cứng rắn, nhưng không sao cả! Dù sao nhà họ Cố cũng bị ngươi diệt sạch rồi, hắn có khắc cũng khắc ai? Chẳng lẽ còn khắc đến tổ tiên của thê tử dưới địa phủ, bắt làm lao dịch cho Diêm Vương chắc?”
Lao dịch cho Diêm Vương? Nếu Cố lão tặc thật sự làm trâu làm ngựa dưới địa phủ mười ngàn năm, thì lại là chuyện tốt to bằng trời.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, nhưng không mở miệng đáp lời.
Lão ngỗ tác thấy nàng im lặng, lại nói tiếp: “Xuất thân tốt, tướng mạo tốt, những thứ ấy chẳng là gì. Quan trọng là con người hắn ngay thẳng, có gánh vác.”
“Cho dù ngươi có làm loạn thế nào, đến mức đâm thủng cả bầu trời, cũng có Hàn Thời Yến đứng ra gánh vác… khụ khụ, không phải, là có Hàn Thời Yến chống đỡ. Như vậy chẳng phải quá tốt rồi sao? Ngươi chẳng lẽ muốn sống cả đời cô độc một mình à?”
Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe lời lão ngỗ tác lải nhải, khẽ bật cười: “Lúc ta mới quay về Biện Kinh, lão đâu có nói thế này.”
“Lão nói Hàn Thời Yến giống như Thanh Chính Công, không phải kẻ dễ đối phó. Một khi dính vào là dứt ra không được. Trương Xuân Đình là huyệt hổ, còn Hàn Thời Yến là hang sói…”
Lời còn chưa dứt, lão ngỗ tác liền nghẹn lời: “Thời thế khác rồi.”
Ông vừa nói, chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Ngươi không hề tỏ ra kinh ngạc, chứng tỏ từ lâu đã biết tâm ý của Hàn Thời Yến rồi. Vì sao?”
Cố Thậm Vi không trả lời, chỉ đưa tay ôm ngực, ho khan một trận.
Lần ho này kéo dài rất lâu, như muốn ho bật cả phổi ra ngoài, mãi đến khi dịu lại, nàng mới cầm một viên kẹo lê cao nhét vào miệng.
Lão ngỗ tác lập tức trầm mặc.
Ngón tay Cố Thậm Vi khẽ siết lại, đôi môi mím chặt, trong ánh mắt thoáng lướt qua một tia nuối tiếc.
Nhưng rất nhanh, nàng đã sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc toàn bộ vụ án.
Lúc trước nàng đã xem qua số lương khô chất ở góc tường, đủ cho ba người họ ăn trong mười ngày. Hàn Thời Yến và Hàn Kính Nghiêm vừa mới định ra kỳ hạn mười ngày, thì kẻ đứng sau đã chuẩn bị chu toàn, quả là tai mắt tinh tường, biết rõ mọi sự.
Cứ như thể hắn biết nàng sẽ đến chỗ lão ngỗ tác để xem Kinh Lệ, lập tức bày ra cái bẫy này, ra tay dứt khoát khiến người ta phải kinh sợ.
Nếu trong vòng mười ngày không thể tìm ra kẻ đứng sau, Đại Lý tự sẽ phải khép án.
Một khi án Phi Tước lại bị định án, thì muốn lật lại lần nữa gần như không còn khả năng.
Dù sao chỉ riêng lần này, nàng đã liều mạng mới lập được công lớn, thêm vào đó là nhờ Trương Xuân Đình và Hàn Thời Yến dốc sức yêu cầu, mới giành được cơ hội xét xử lại.
Nếu còn một lần nữa, vậy chẳng khác nào thừa nhận Hàn Kính Nghiêm xử sai án oan, sẽ hủy luôn vị trí gia chủ đời sau của Hàn gia… Đến lúc ấy, dù Hàn gia có là kẻ chủ mưu hay không, cũng sẽ phải đứng về phía đối lập với nàng.
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, bất giác nhớ lại câu nói của Hàn Thời Yến: Hắn sẽ đứng về phía nàng.
Người không phải cây cỏ, ai mà vô tình?
Nàng… cũng không thể.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.