Tim hắn không khỏi đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành cuộn trào dâng lên.
Hàn Thời Yến đưa tay vịn khung cửa, ánh mắt đảo về phía giường, vừa trông thấy vết máu loang lổ trên đó, lòng liền siết chặt lại.
Chuyện này, cực kỳ không ổn.
Phía Hoàng thành tư vốn dĩ không có gì bất thường, Cố Thậm Vi đến nghĩa trang thăm Kính Lệ xong là phải quay về ngõ Tang Tử, nhưng không những nàng không trở về, ngay cả lão ngỗ tác và Kính Lệ cũng đều mất dạng.
“Công tử, có khi nào Cố cô nương bọn họ đã gặp chuyện rồi không?”
Trường Quan theo sát phía sau Hàn Thời Yến, cũng trông thấy vết máu kia, liền vội rút loan đao ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Không phải. Hẳn là bị người bắt đi rồi. Nếu định giết, thi thể của Kính Lệ đáng lẽ phải đang nằm trên giường mới đúng.”
“Tuy Kính Lệ bị thương, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn mất khả năng hành động. Lão ngỗ tác còn nói hắn vẫn có thể đi khắp nghĩa trang ngửi xác chết. Còn Cố Thậm Vi càng không phải người dễ đối phó, muốn bắt nàng đi một cách dễ dàng, người như thế còn chưa được sinh ra đâu.”
Hàn Thời Yến khẳng định chắc nịch.
Hắn khẽ hít hít mũi, trong không khí không có mùi gì khác thường.
Hắn cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sau đối diện cửa chính. Cửa sổ vẫn mở, gió đêm lùa qua, khiến người bất giác rùng mình vì hơi lạnh.
“Rất có thể là dùng loại thuốc gây mê dạng hương nào đó. Kính Lệ vốn mẫn cảm với mùi lạ, mấy loại hương thường chắc chắn hắn sẽ phát hiện ngay. Căn phòng lại không lớn, hắn hoàn toàn có thể dắt lão ngỗ tác chạy ra ngoài. Cho nên thứ này nhất định là một loại dược cực mạnh, chỉ ngửi qua là ngất.”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa nhớ lại lúc Cố Thậm Vi bị thương vẫn có thể tay không nhổ cả song sắt phòng lao.
Hắn lại bổ sung: “Có lẽ là thứ gì đó khiến nàng không thể vận dụng nội lực, nếu không thì ta thật không nghĩ ra lý do vì sao nàng không trực tiếp giết kẻ uy h**p mình, hoặc phá tan nơi nhốt mà thoát thân.”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến liền bước hẳn vào trong phòng, đến gần cửa sổ sau quan sát.
Trường Quan mặt mày đờ đẫn đi bên cạnh, nhìn quen rồi nên chẳng thấy lạ gì.
Hắn đã sớm quen với việc an phận làm tay chân cho Hàn Thời Yến, vì bản thân hắn vốn không có đầu óc.
Không, phải nói là không có đầu óc sắc sảo như vậy.
Nếu hắn có dám mở miệng hỏi, cũng chẳng khác gì đứa trẻ chưa mở lòng cầu học lại đi hỏi Khổng phu tử, người ta nói gì cũng chẳng hiểu được.
Hàn Thời Yến suy nghĩ cực nhanh, chân mày nhíu chặt. Cố Thậm Vi không phải người dễ dàng bị bắt mà không chút phản kháng. Dù lúc đó nàng bị trúng chiêu, cũng nhất định sẽ để lại cho hắn một dấu vết.
Vấn đề là: manh mối ở đâu?
Nghĩ vậy, hắn bước tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài, quả nhiên trông thấy bên dưới có một con mèo mập đang nằm bất động.
Con mèo nằm trên mặt đất, tư thế có chút vặn vẹo, nhưng bụng vẫn phập phồng lên xuống, chứng tỏ nó vẫn còn sống.
“Mèo vốn rất cảnh giác, chúng ta ở đây nói chuyện lâu như vậy, nó vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị hôn mê. Hẳn là hít phải hương khí trong phòng rồi.”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa đưa tay đóng cửa sổ lại, quả nhiên ở một góc khuất bên dưới khung cửa có một vết cháy mờ mờ do hương liệu thiêu đốt để lại.
Phán đoán của hắn, không sai.
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến siết chặt nắm tay, lòng không khỏi thêm phần nóng ruột.
Manh mối Cố Thậm Vi để lại ở đâu?
Hàn Thời Yến vừa nghĩ, chợt quay phắt người lại, sải bước nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Trường Quan còn đang ngơ ngác vội vàng đuổi theo. Không phải hắn nói chứ, nửa đêm nửa hôm, công tử nhà hắn chạy tới đây để… đi dạo sao?
“Cố Thậm Vi so với mèo còn cảnh giác hơn, vậy nên vừa đến cửa đã hẳn phát hiện có gì đó không ổn. Trong phòng mùi hương nồng nặc, giường dính máu mà chẳng có ai, nàng sẽ không bước vào. Cho nên…”
Hàn Thời Yến vừa suy nghĩ, ánh mắt kiên định nhìn về phía khung cửa, quả nhiên trông thấy trên cánh cửa có mấy vết cào còn mới, nếu không nhìn kỹ thật khó mà phát hiện nơi đó có dấu vết.
Hắn ghé sát lại, xem kỹ, là một chữ, một chữ “mã” viết theo lối thảo thư.
Cố Thậm Vi viết rất vội, thoạt nhìn chỉ tưởng là mấy đường vạch ngoằn ngoèo không theo quy luật.
“Công tử, đây là chữ mã sao? Kẻ bắt Cố đại nhân đi là người họ Mã nàng quen biết à? Hay là muốn chúng ta đi tìm một người họ Mã?”
“Mã… là chỉ Mã tiểu tướng quân chăng?”
Mã Hồng Anh từng chinh chiến ở biên ải, uy danh lan khắp Đại Ung, Trường Quan theo hầu Hàn Thời Yến đã lâu, dĩ nhiên không xa lạ gì với nàng.
“Trong mấy quyển thoại bản chẳng phải vẫn thế sao? Người trước khi chết lưu lại một cái họ, cuối cùng lại để người khác hiểu lầm ân nhân là kẻ thù?”
Hàn Thời Yến nghe xong nghẹn lời: “Rảnh rỗi ít đọc mấy thứ thoại bản tào lao đó đi.”
Hắn vừa nghĩ vừa nghiền ngẫm chữ “mã” kia, ánh mắt dần sáng rực lên.
“Không, không phải ám chỉ người họ Mã, mà là bảo ta đi tìm một con ngựa, chính là con ngựa hay trợn mắt, vô cùng thông nhân tính của Cố Thậm Vi!”
Hàn Thời Yến nói xong, lập tức chạy nhanh về phía xe ngựa, hắn phải quay về ngõ Tang Tử, đi tìm con tiểu hồng táo.
Người khác không hiểu, nhưng hắn thì biết!
Trước kia ở biên cảnh Bắc Triều, hắn và Cố Thậm Vi từng rơi xuống vực, sau đó lại trôi theo bè tre không biết bao xa, vậy mà con ngựa nghịch ngợm như trẻ con kia lại có thể vượt nghìn dặm, tìm chính xác được Cố Thậm Vi.
Tuy hắn không rõ con ngựa kia vì sao lại lanh lợi hiểu người đến vậy, nhưng hắn biết, chữ “mã” Cố Thậm Vi để lại, là để bảo hắn đi dắt con ngựa đó!
Cổng nhà họ Cố trong ngõ Tang Tử không cài then, vừa nghe thấy tiếng xe ngựa đến gần, cửa lập tức mở ra.
Thập Lý thò đầu ra, vừa thấy người đánh xe là Trường Quan liền vui mừng reo lên: “Trường Quan tới rồi à? Có đón được tiểu thư nhà ta không?”
Trường Quan nghẹn họng, không biết nên giải thích thế nào, chỉ dám khẽ huýt một tiếng rồi dừng xe lại.
“Thập Lý cô nương, làm phiền dắt giúp con tiểu hồng táo của Cố Thậm Vi ra đây, có chuyện gấp cần đến nó. Chờ việc xong xuôi, nàng ấy sẽ quay về tự mình nói rõ với cô nương. Ngươi cứ yên tâm, bản lĩnh của nàng chẳng lẽ cô nương còn không rõ? Tiểu Cảnh còn nhỏ, đi vài bước cũng chưa vững, Thập Lý cô nương cứ lo trấn an nó trước.”
Thập Lý ban đầu còn định hỏi thêm, nhưng nghe Hàn Thời Yến nói vậy, lập tức gật đầu chạy vào chuồng ngựa dắt tiểu hồng táo ra.
Con ngựa ấy đang ngái ngủ, ngáp dài một cái, chậm rì rì bước ra. Ra đến trước cửa, nó vươn cổ ngó quanh, không thấy Cố Thậm Vi, lại thấy Hàn Thời Yến, nó hừ một tiếng, dứt khoát trợn trắng mắt rồi xoay đầu toan quay về chuồng.
Hàn Thời Yến thấy thế, vội vươn tay túm lấy dây cương.
Hắn bước lên một bước, cúi đầu thì thầm bên tai con ngựa. Tiểu hồng táo nghiêng đầu sang hướng khác, không thèm để ý.
Hàn Thời Yến tức đến nghiêng ngả, nhưng giờ còn cần đại gia này ra tay giúp đỡ, hắn đành xoay người sang bên còn lại, ôm chặt cổ ngựa, nghiến răng nói: “Ngươi không phải thông minh lắm sao? Dẫn ta đi tìm Cố Thậm Vi!”
“Giống như lần trước ấy! Còn nhớ không? Nếu tìm được, ta sẽ cho ngươi một giỏ trái cây.”
Tiểu hồng táo vặn cổ mấy lần không thoát được, liền bực bội giậm giậm móng, đến khi nghe thấy “Cố Thậm Vi… trái cây…” thì cuối cùng cũng thôi giãy, ngoan ngoãn đứng yên.
Hàn Thời Yến thở phào một hơi dài, tung người lên ngựa, vỗ nhẹ lên đầu tiểu hồng táo, nói: “Dựa cả vào ngươi đấy!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.