Trương Xuân Đình không thể không thừa nhận, Hàn Thời Yến quả thực là một người vô cùng mẫn tuệ, dù đang mang trọng bệnh vẫn có thể tra ra được ngần ấy chuyện nhanh như chớp.
“Trên đời này, không ai so được với ngươi và ta về việc mong Cố Thậm Vi bình an vô sự.”
“Hoàng Thành tư cùng Vụ Tán thế lực trải khắp, nhưng Hàn gia ta cũng có căn cơ thâm hậu, nếu ba bên cùng ra tay, chưa biết chừng có thể tìm được người chữa trị cho nàng nhanh hơn.”
Hàn Thời Yến nói xong, bàn tay siết chặt lại.
Trương Xuân Đình nhìn sâu vào mắt hắn, mím môi một lúc rồi cất lời: “Nếu như… không thể chữa khỏi thì sao? Ngươi định thế nào?”
Thân hình Hàn Thời Yến khẽ lay động, cả người như bị khoét một nhát vào tim.
Quả nhiên, là như vậy.
“Nhất định có thể chữa khỏi. Đó là Cố Thậm Vi kia mà. Ba năm trước từ giữa núi xác biển máu nàng còn có thể bò ra được.”
“Nếu như… thật sự chữa không khỏi…” Giọng Hàn Thời Yến khàn đặc, “Ta sẽ ở bên nàng, cho đến ngày cuối cùng.”
Trương Xuân Đình im lặng hồi lâu.
Bất chợt bật cười khẽ.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thời Yến, nhướng mày nói: “Đã như vậy, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ngươi dẫn Cố Thậm Vi đi một chuyến Tứ Xuyên. Nơi đó có danh y, giỏi nhất về chứng bệnh này. Năm xưa Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư Vương Thân cũng vì muốn cứu Vương Cảnh mà tìm đến ông ta.”
“Vương Cảnh là bệnh từ trong thai, còn Cố Thậm Vi là do bị vây giết mà tổn thương đến phế phủ.”
“Nếu nói thế gian ai có thể chữa, tất phải là vị thần y thần long thấy đầu không thấy đuôi Dư Âu ấy.”
“Dư Âu tính tình quái đản, sở dĩ không nổi danh thiên hạ, là bởi vì thứ ông ta giỏi nhất không phải là trị người, mà là thấy chết không cứu.”
Trương Xuân Đình nói đến đó, lại dừng một lát, rồi mới tiếp lời:
“Hàn Thời Yến, nếu ngươi thực sự tìm được danh y, cứu được nàng, thì cũng không được lấy đó làm cớ, ép buộc Cố Thậm Vi làm bất cứ điều gì nàng không muốn.”
“Nếu không, ta sẽ lấy đầu ngươi.”
Nghe đến đó, Hàn Thời Yến lập tức đứng bật dậy, hơi thở trở nên dồn dập.
Hắn chăm chú nhìn Trương Xuân Đình, giơ tay lên, nặng nề vỗ một chưởng với y.
Không nói thêm lời nào nữa, hắn xoay người bước thẳng ra ngoài. Đi đến bậu cửa, lại quay đầu nhìn Trương Xuân Đình một cái thật sâu.
Trương Xuân Đình vẫn ngồi đó, thản nhiên để mặc hắn nhìn.
Hàn Thời Yến mấp máy môi, cuối cùng không nói gì.
Trương Xuân Đình… người này thoạt nhìn như dễ hiểu, nhưng thực ra lại như đầm sâu giữa núi rừng, không sao dò nổi.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí sinh lòng hoài nghi, Trương Xuân Đình để hắn và Cố Thậm Vi đến Tứ Xuyên, liệu có phải là một bước cờ đẩy hai người rời khỏi Biện Kinh? Cũng giống như năm xưa y đưa Cố Thậm Vi trở về Biện Kinh, nhập Hoàng Thành tư, tất cả đều là từng bước đã được toan tính từ trước.
Hắn và Cố Thậm Vi tự thấy cũng là kẻ thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng Trương Xuân Đình mưu lược thao túng.
Người này không chỉ tàn nhẫn, mà còn thâm sâu khó lường.
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến đột nhiên thấy có chút may mắn, may mà Trương Xuân Đình quả thực coi trọng Cố Hữu Niên, cũng luôn ra sức giúp đỡ Cố Thậm Vi. Nếu không, e rằng hắn sẽ là một đối thủ vô cùng khó nhằn.
Hắn khẽ lắc đầu, cái đầu đang sốt cứ như vận hành còn nhanh hơn bình thường, khiến hắn bắt đầu sinh ra những suy nghĩ ngờ vực vô cớ.
Trương Xuân Đình không có ác ý với Cố Thậm Vi, đó mới là điều quan trọng nhất.
Hàn Thời Yến nghĩ vậy, liền rảo bước đi vào màn mưa. Trường Quan đang che ô nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới, giơ ô lên che trên đầu Hàn Thời Yến.
“Công tử, thấy ngài tay chân đầy đủ, thật sự là tốt quá rồi.”
Khóe miệng Hàn Thời Yến khẽ giật: “Ngươi không nói chuyện, không ai xem ngươi là kẻ câm.”
Trường Quan cười hì hì: “Công tử, chúng ta có phải nên quay về rồi không? Nếu Trưởng công chúa mà biết ngài không nghỉ ngơi cho tử tế, lại còn chạy khắp nơi, chỉ e khi quay về ta lại bị phạt uống rượu mất.”
Đừng tưởng uống rượu là chuyện tốt! Rượu đó là Trưởng công chúa đích thân ủ, lúc uống thì đúng là mỹ tửu, nhưng sau khi uống vào… hỡi ôi, cái động tĩnh trong bụng còn náo hơn cả khi khiêng quan tài lên núi, tiếng khóc của con hiếu cháu hiền cũng không át nổi tiếng bụng réo!
Bụng réo đã đành, đằng này lại còn khiến người ta xối xả không ngừng, suýt nữa ngồi thủng cả hố xí.
Trước kia Trưởng công chúa từng tiến rượu vào cung, kết quả là Quan gia ba ngày không thượng triều.
Giờ thứ rượu đó, ngoài lão phu nhân Hàn gia mỗi ngày dùng một chén nhỏ làm thuốc nhuận tràng, thì chuyên để trừng phạt hắn thôi!
Hàn Thời Yến lại lắc đầu, “Chạy một hồi ra mồ hôi, thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Không về Hàn phủ đâu, đợi ta tắm rửa thay đồ xong, chúng ta đến ngõ Tang Tử.”
Hiện giờ hắn rất muốn mau chóng gặp lại Cố Thậm Vi, nhưng lại không muốn gặp nàng trong bộ dạng chật vật thế này.
Một lão nhân không tắm rửa dễ khiến Cố Thậm Vi đồng cảm, còn một công tử sạch sẽ thơm tho thì dễ khiến nàng mềm lòng, chuyện này hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Nghĩ đến đó, trong đầu Hàn Thời Yến lại thoáng hiện lên mấy chiêu trạch đấu mà phụ thân hắn từng nói, không khỏi khẽ ho khan vài tiếng.
Làm sao bây giờ! Hắn dường như… di truyền từ ông ấy rồi, mấy thứ này căn bản chẳng cần ai dạy!
Quả thực là một loại thiên phú… vừa vô dụng vừa đáng thẹn, nhưng cực kỳ có ích!
Hàn Thời Yến lắc đầu. Đằng nào cũng đã bệnh nặng đến thế, thêm một chứng nữa cũng chẳng sao.
*
“Trận mưa này sao cứ rơi mãi không dứt! Lý cô nương uống thuốc dưỡng thai, giờ đang ngủ rồi.”
Thập Lý tay bưng cái rổ, ngẩng đầu nhìn trời mưa mịt mù, không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Còn vị kia…” Thập Lý vừa nói, vừa liếc về căn phòng nơi Lý Minh Phương đang nghỉ, “Tên Giang Tứ Lang đó cả đêm không chợp mắt, cứ ngồi ngẩn ngơ bên giường mãi thôi.”
Cái viện này vốn không lớn, giờ lại thêm người mới, lập tức trở nên chật chội.
Thập Lý xưa nay vốn keo kiệt, nhưng lần này chẳng cần Cố Thậm Vi lên tiếng nàng cũng tự thấy: quả thật nên đổi sang một viện mới rồi.
“Cô nương, hôm qua Thang Nhị Lang đến châm cứu, ta nhân đó hỏi thăm thì biết gần nhà hắn cũng có một căn nhà rao bán, diện tích gần bằng nhà bên cạnh của Hàn ngự sử. Có điều hơi cũ, chắc phải sửa sang lại một phen.”
Thập Lý nói xong, chờ mãi mà không thấy Cố Thậm Vi đáp lời, nàng nhịn không được giơ tay lên vẫy vẫy trước mắt.
“Cô nương! Cô nương! Là đang có tâm sự gì sao?”
Cố Thậm Vi hoàn hồn, khẽ hắng giọng: “Không sao, đống tiền vàng giấy này đã làm gần xong rồi. Mai chúng ta cùng đi tế phụ thân và mẫu thân.”
Vừa nói xong, nàng đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe ngựa, tiếp theo là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Thập Lý vừa định đặt cái rổ xuống để ra mở cửa, lại bị Cố Thậm Vi ngăn lại.
“Để ta đi. Đừng để bẩn đôi giày thêu của tỷ.”
Nàng nói xong, mũi chân khẽ điểm, gần như chỉ trong chớp mắt đã đến trước cửa. Vừa mở cửa ra, một mùi hương dịu dàng thoảng đến, kế đó rơi thẳng vào một vòng tay ấm áp.
Ngay khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Cố Thậm Vi bỗng giật mình, lập tức trở tay, quăng luôn kẻ vừa nhào tới vào bãi bùn giữa sân.
“Ở đâu ra cái đ* h** s*c!”
Nàng giận dữ quát lên, cúi đầu nhìn người dưới đất, vừa nhìn xong thì lúng túng đỏ cả mặt.
Hàn Thời Yến mặc trường sam màu nguyệt bạch, đang nằm sõng soài giữa đất, suýt nữa bị nàng quật cho ngất xỉu.
Hàn Thời Yến cảm nhận từng giọt mưa rơi trên người, lại nhìn bộ áo choàng lấm lem bùn đất của mình…
Hắn sai rồi… trước mặt Cố Thậm Vi, hắn chẳng có thiên phú gì cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.