“Khụ khụ, chẳng phải huynh đang bệnh nằm nhà dưỡng sức sao? Sao lại đột ngột chạy tới đây?”
Thiếu niên trước mắt một thân áo trắng lấm lem bùn đất, trông hết sức chật vật, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng long lanh như trời vừa tạnh mưa, trong trẻo đến lạ.
Cố Thậm Vi nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới món bánh hạt dẻ rắc thêm lớp đường trắng mịn.
Nàng đang nghĩ vậy, trong đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh Hàn Thời Yến như món bánh hoa đào rạng sáng nay, khiến cả người bỗng thấy khó chịu.
“Cố thân sự xô ta ngã xuống đất, chẳng lẽ không định kéo ta dậy sao? Biết đâu lại gãy chân rồi thì sao?”
Cố Thậm Vi nghe giọng nói mềm mỏng lạ thường kia, lập tức dựng cả lông tóc. Cả người nàng rùng mình một cái, da gà da vịt nổi đầy cánh tay.
“Huynh trúng tà rồi à! Nói năng cho tử tế vào!”
Cố Thậm Vi trừng mắt quát, đưa tay túm lấy hắn kéo mạnh một cái, nhấc bổng Hàn Thời Yến dậy như xách một con gà.
Mặt hắn nóng bừng chẳng khác nào lên cơn sốt, nhưng tay lại lạnh ngắt, lạnh đến mức khi chạm vào khiến nàng cũng rùng mình theo.
“Công tử công tử! Chân ngài gãy thật à? Là chân trái hay chân phải vậy?”
Hàn Thời Yến còn chưa kịp hé miệng, ánh mắt đảo qua, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng Trường Quan khiến người nghe tức muốn nổ phổi!
Nếu không phải Trường Quan chẳng ham đánh bạc, Hàn Thời Yến thật sự đã tưởng hắn đã đặt cược hôm nay mình sẽ bị người của Hoàng Thành tư đánh gãy chân.
Bằng không thì sao? Một người đang yên đang lành, sao lại mọc ra cái miệng mở lời ra là nguyền rủa người ta?
“Cố đại nhân, không biết có tiện cho công tử nhà ta vào trong tắm rửa thay y phục không? Công tử hiện vẫn còn bệnh, nếu cứ ướt sũng thế này mà quay về, chỉ sợ bệnh tình lại nặng thêm… Quần áo mang theo để sẵn trên xe ngựa rồi ạ…”
Ánh mắt Hàn Thời Yến lập tức từ chê trách chuyển sang khen ngợi Trường Quan.
Thật không ngờ, cái miệng chó đó cũng có ngày biết nhả ra ngà voi.
Cố Thậm Vi còn đang lưỡng lự, thì đã chạm phải ánh mắt của Hàn Thời Yến. Gần như trong chớp mắt, trong đầu nàng lại hiện lên đôi mắt dịu dàng triền miên của thiếu niên mà nàng từng thấy trong hộp gấm nọ.
Lòng nàng chợt nóng bừng, định mở miệng từ chối.
Thế nhưng đúng lúc ấy lại thấy Hàn Thời Yến hơi quay đầu đi, để lộ vài lọn tóc ướt sũng dính đầy bùn đất. Cả người hắn khẽ run lên, giống như đang rét run vì lạnh.
Cái quyết tâm vừa mới cứng rắn của Cố Thậm Vi, chớp mắt đã mềm nhũn ra.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, “Ừ.”
Chữ “ừ” này cực khẽ, gần như bị tiếng mưa rơi rào rào át mất. Nhưng Trường Quan ngoài cửa lại như nhận được thánh chỉ, lập tức quay phắt người lao ra xe ngựa lấy tay nải, kéo Hàn Thời Yến vào trong nhà nhanh như chớp.
Cứ như thể chỉ sợ chậm thêm một khắc, Cố Thậm Vi sẽ đổi ý.
Cố Thậm Vi có chút ngẩn ngơ đứng ở cửa, cụp mắt nhìn xuống. Mùi hương dịu dàng ngọt ngào còn quanh quẩn bên chóp mũi, như vẫn chưa tan đi. Không phải mùi hương trầm lạnh nhạt mà hắn hay dùng, mà là mùi ngọt thơm… giống y hệt món điểm tâm nàng yêu thích.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, liền lắc đầu, vài bước đã vào đến chính sảnh.
Thập Lý vốn tinh ý, nên trong lò luôn có nước nóng, vì nàng từ trước đến nay chẳng bao giờ nói trước khi nào sẽ về.
Hàn Thời Yến tắm không lâu, chẳng mấy chốc đã thay sang một bộ áo gấm màu xanh biếc, trên áo thêu họa tiết trúc, nhìn vào càng thêm phong nhã tuấn tú.
Vì tóc bị bùn vấy bẩn nên cũng phải gội, giờ tóc còn ướt, xõa dài sau lưng…
Cố Thậm Vi nhìn thấy đỏ cả vành tai, tên này đúng là không biết xấu hổ, giở cả trò mỹ nam kế!
Hàn Thời Yến như hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, vẻ mặt vô tội nhìn Cố Thậm Vi, sau đó thong thả ngồi xuống chiếc ghế tròn cạnh bàn.
“Công tử, tóc ngài còn đang nhỏ nước đấy, để tiểu nhân lau giúp ngài một chút.”
Nói xong, Trường Quan đã xắn tay áo lên, vỗ nhẹ vào miếng vải khô vắt trên vai, rồi xoay tròn nó trên không, động tác y chang tiểu nhị trong quán rượu Phàn lâu đang biểu diễn trò tung bánh bay.
Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ hoa tay múa chân của hắn, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, miếng vải trắng kia đã trùm lên đầu Hàn Thời Yến, đôi tay Trường Quan quay tít như chày cán bột, trông hệt như đang nhào bột làm bánh bao.
Nước trên tóc Hàn Thời Yến bị vung ra tung tóe, một giọt lạnh ngắt văng thẳng vào mu bàn tay Cố Thậm Vi.
Khóe môi nàng co giật, lạnh lùng nói: “Đầu của Hàn ngự sử bao năm nay còn chưa bị ngươi vắt cạn à? Nếu Trường Quan mà mở tiệm bánh, e rằng sẽ trở thành Vua bánh số một Biện Kinh.”
Nàng vừa nói vừa đặt chén canh gừng lên chiếc bàn nhỏ cạnh Hàn Thời Yến.
Trường Quan ngượng ngùng gãi đầu: “Bình thường ở phủ đều là mụ mụ quản sự lo liệu, còn tiểu nhân thì cứ thế này mà lau, không thì lắc đầu luôn, lắc nửa canh giờ là tóc khô…”
Lúc này Hàn Thời Yến vẫn để mặc cho Trường Quan x** n*n đủ kiểu, trông có vẻ đáng thương tội nghiệp. Nhưng nghe đến câu đó, thân mình lập tức khựng lại.
Diễn quá đà rồi!
Ai mà tin có người lắc đầu suốt nửa canh giờ chứ, thử hỏi lương tâm ngươi còn không? Nếu thật có bản lĩnh ấy, mùa hè oi bức cần gì người phe phẩy quạt cho Quan gia, trực tiếp trói tám cây quạt lên đầu ngươi cho ngươi lắc cũng đủ gió rồi!
Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi, thấy nàng rõ ràng đã phát hiện sơ hở. Nàng hắng giọng, bảo với Trường Quan: “Thôi khỏi lau, thế là được rồi. Ngươi mang y phục bẩn đem cất lên xe ngựa đi.”
Cố Thậm Vi nhìn tên đóng kịch quá lố trước mặt, lại nhìn đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước, không khỏi thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.
Nàng cầm lấy miếng vải khô Trường Quan đặt bên cạnh, quẳng thẳng lên đầu Hàn Thời Yến.
Sau đó bước ra sau lưng hắn, bắt đầu lau tóc cho hắn, động tác không hề dịu dàng: “Hàn ngự sử tới làm gì?”
Cố Thậm Vi dĩ nhiên không nghĩ hắn đến đây chỉ để tắm rửa rồi giả bộ làm nũng để nàng lau tóc giúp. Dù sao thì việc nàng ném hắn ra ngoài cũng đâu phải điều hắn đoán trước được.
Nàng không hề hay biết, lúc này dưới lớp vải trắng, vành tai Hàn Thời Yến đã đỏ rực đến mức như sắp nhỏ máu.
“Chẳng phải đã hẹn cùng đi xem tòa nhà đó sao? Đã hẹn thì không nên đổi ngày. Ta thấy chỗ ở hiện tại của nàng chẳng ở nổi nữa. Giờ nhà họ Vương đã được rửa oan, Tiểu Cảnh có thể chính thức dự thi khoa cử, nên có thư phòng đàng hoàng, rồi tìm một tiên sinh tốt để theo học.”
“Đào gia bị tịch biên, căn nhà đó đương nhiên cũng bị sung công. Ta sẽ xin ý chỉ Quan gia, đòi lại nhà ấy. Chỉ là không phải ngày một ngày hai mà xong được.”
Hàn Thời Yến nói toàn chuyện nghiêm túc, khiến cảm giác lúng túng trong lòng Cố Thậm Vi phút chốc tan biến, nàng cẩn thận lắng nghe.
“Vương phu nhân chịu khổ nơi biên ải đã lâu, ngày trở về Biện Kinh cũng nên được dưỡng sức cho tốt. Thái y đến đây bất tiện. Còn cả Lý Minh Phương nữa, chỗ này e là không đủ ở.”
“Chẳng phải nàng cũng đang sốt ruột rời khỏi Biện Kinh sao? Vậy thì nên sớm mua nhà, ổn định chỗ ở cho sớm.”
Tay Cố Thậm Vi khựng lại giữa chừng, trong lòng hơi se sắt.
Dù đúng là nàng muốn sớm rời Biện Kinh, dứt bỏ tâm tư giữa hai người, nhưng mấy lời ấy phát ra từ miệng Hàn Thời Yến, lại khiến người ta không khỏi chua xót.
Điều nàng không nhìn thấy là, dưới lớp vải trắng kia, khóe môi Hàn Thời Yến đã không kiềm được mà cong lên.
Tuy rằng từ lúc Cố Thậm Vi âm thầm tới thăm hắn, hắn đã biết nàng không hoàn toàn vô tình với mình, nhưng lúc này, hắn càng chắc chắn hơn bao giờ hết:
Hắn thích Cố Thậm Vi, mà Cố Thậm Vi cũng động lòng với hắn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.