Đến khi thật sự đứng trước cửa Thanh Minh viện, trông thấy gốc lê tươi tốt um tùm giữa sân, trong khoảnh khắc ấy Cố Thậm Vi như đã quay trở về quá khứ.
Quay về giấc mộng đêm đó mà nàng từng mơ thấy.
Bên tai toàn là tiếng cười đùa của tiểu đệ chưa kịp đội khăn che mặt của nàng, đứa bé lon ton chạy vòng quanh gốc lê, vì còn nhỏ nên bước chân hơi loạng choạng, nhưng tiếng cười thì vẫn trong trẻo khúc khích… Mẫu thân đằng sau giả vờ đuổi theo, thỉnh thoảng còn đưa tay che mặt len lén nhìn, rồi lại buông tay cười…
Tiểu hài tử vốn thích nhất là trò chơi như thế, càng bị chọc càng cười to hơn.
Cố Thậm Vi đi vào trong, bước thẳng đến bên gốc lê, đúng mùa nên trên cành đã bắt đầu kết trái.
Nàng đưa tay hái một quả, đưa đến dưới mũi khẽ ngửi, hương lê nhàn nhạt vấn vương ở chóp mũi, là mùi hương mà nàng vẫn quen thuộc suốt những năm tháng trước tuổi mười ba.
“Phủ này bao nhiêu bạc, ta bảo Thập Lý cầm ngân phiếu trả cho huynh.”
Hàn Thời Yến chớp mắt: “Được.”
Cố Thậm Vi thấy hắn không cố tình muốn tặng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thực sự sợ kiểu người phú quý dùng tiền ném vào nàng, không phải vì đầu óc nàng mềm yếu bị đập choáng váng, mà là sợ bản thân không giữ được, vui quá mà vẫy đuôi, thế thì thật không nên!
“Chờ chúng ta từ Thục Trung trở về, ta sẽ bảo phụ mẫu đến nhà nàng dâng sính lễ, sau này tiền bạc của ta, Khanh Khanh muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy.”
Cũng chỉ là lấy túi tiền bên trái bỏ sang túi tiền bên phải mà thôi, Cố Thậm Vi đã muốn tiêu thì cứ để nàng tiêu!
Hàn Thời Yến mỉm cười nhìn gốc lê trước mặt, bắt chước nàng hái một quả đưa lên mũi.
Hắn hiểu, thiếu nữ trước mắt luôn miệng nói mình ham tiền, nhưng thực ra là người ngạo cốt thanh cao, chưa từng chiếm của ai một phân một hào.
Hắn càng hiểu rõ, Cố Thậm Vi mua lại phủ đệ này, là vì nghĩ nếu một đi không trở lại, sau này Thập Lý cũng có sản nghiệp bên người, lại được sống ngay dưới mí mắt hắn, có thể được hắn âm thầm che chở.
Tuy Cố Thậm Vi không nói gì, nhưng từ lâu đã âm thầm thu xếp ổn thỏa cho tất cả những người nàng quan tâm.
Nghe hắn nói vậy, Cố Thậm Vi lườm hắn một cái: “Văn võ bá quan trong triều mà nghe được lời Hàn ngự sử huynh nói, sợ là sẽ tưởng diệt môn lần này không phải chém đầu, mà là dìm chết bằng nước đường mất thôi!”
Hàn Thời Yến bật cười thành tiếng, chắp tay cúi mình thi lễ với nàng: “Cố đại nhân nói chí phải.”
…
Hai người xem xong phủ đệ, không nán lại lâu, vội vàng quay về ngõ Tang Tử.
Vừa đến đầu ngõ, Cố Thậm Vi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, con hẻm nhỏ bé lúc này chật ních xe ngựa, Thập Lý và Trường Quan đang chỉ huy người bưng bê đồ đạc vào trong nhà.
Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, vẻ mặt khó diễn tả thành lời: “Huynh sắp xếp trước rồi?”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Đông người thì chuyển đồ cũng nhanh hơn.”
Cố Thậm Vi không nói gì thêm, trông thấy Thập Lý mặt mày rạng rỡ nhìn sang, liền vẫy tay gọi nàng: “A tỷ!”
Thập Lý lon ton chạy tới, chóp mũi lấm tấm mồ hôi: “Có một lão nhân họ Vương tới, nói là quản gia cũ của phủ Tiểu Cảnh khi xưa, hai người vừa gặp thì ôm nhau khóc một trận, mãi đến giờ mới dừng.”
“Lý cô nương đã tỉnh, uống một bát canh gà, Giang Tứ Lang cũng đã trở về, nói chuyện với nàng hồi lâu, ta nhìn thấy hai người đều có vẻ tỉnh táo hẳn lên.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, bước vào sân quả nhiên thấy Vương quản gia đang giúp chuyển đồ, bên cạnh là Cố Thậm Cảnh.
Vương quản gia trông thấy Cố Thậm Vi, hai mắt sáng rọi, vội vàng đặt đồ xuống một bên, quỳ phịch xuống trước mặt nàng:
“Cố đại nhân, ơn sâu nghĩa nặng, lão nô không biết lấy gì báo đáp! Chủ nhân gặp nạn, lão nô có nằm mơ cũng không dám tưởng sẽ có ngày gạt tuyết rửa oan…”
“Lại càng không dám mơ Tiểu công tử vẫn còn sống, mà còn có thể tự mình đi lại được! Đại nhân đối với Vương gia chúng ta, chính là ân nhân tái sinh!”
Vừa nói xong, đôi mắt sưng đỏ của ông ta lại ứa ra từng hàng lệ nóng.
Cố Thậm Vi hoàn hồn lại, vội vàng đỡ ông dậy: “Không cần phải như vậy, chủ yếu là ta vì phụ thân mình.”
Nàng vừa nói, vừa thấy Cố Thậm Cảnh đứng bên mắt cũng đã đỏ hoe, đang định quỳ xuống, đành phải bất đắc dĩ đưa tay nâng cậu dậy. Nàng đưa ngón tay khẽ búng nhẹ lên trán cậu:
“Đệ đã gọi ta là A tỷ, vậy thì đừng làm mấy cái lễ nghi khách sáo này nữa.”
“Sau này tuy đệ không còn gọi là Cố Thậm Cảnh, mà sẽ đổi lại họ Vương, nhưng ta vẫn là A tỷ của đệ. Ta còn đang đợi sau khi đệ thi đỗ trạng nguyên, sẽ kiếm bạc về cho A tỷ tiêu kia kìa!”
Vương Cảnh mấp máy môi, lẩm bẩm mấy tiếng, nhưng rốt cuộc lại không nói nên lời, chỉ đỏ mắt, nặng nề gật đầu một cái.
Cố Thậm Vi có chút ngượng ngùng, xua tay qua loa, lại quay sang nhìn Vương quản gia: “Vừa hay bên người Tiểu Cảnh cần có người chăm sóc, nếu Vương quản gia chịu…”
“Vương Chất, lão nô tên là Vương Chất! Lão nô nguyện ý… lão nô nằm mơ cũng chỉ chờ ngày hôm nay…”
Thấy ông hai mắt rưng rưng, lệ ròng ròng không dứt, trong lòng Cố Thậm Vi cũng thấy chua xót.
Nàng đã chứng kiến quá nhiều chuyện bội tín vong ân, cốt nhục tương tàn. Nhưng cái thế đạo rách nát này, rốt cuộc vẫn còn có người dùng chân tâm mà âm thầm vá víu.
“Nếu đã vậy thì tốt quá! Trước tiên cứ giúp đỡ nhau, sau này ngày dài tháng rộng, có chuyện gì hai chủ tớ các ngươi có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện vào buổi tối.”
Cố Thậm Vi nói rồi liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, khẩn cấp, khẩn cấp, nói thêm câu nữa là cái lỗ do nàng cào ra bằng ngón chân cũng to hơn cả giấc mộng của lão quản gia rồi!
“Cố đại nhân chẳng phải còn có chuyện quan trọng muốn nói với Giang tứ phu nhân sao?”
Hàn Thời Yến lập tức hiểu ý, lên tiếng.
Cố Thậm Vi vội vàng gật đầu lia lịa: “Phải, phải, phải!”
Dứt lời thì vội vàng xông về phía phòng của Lý Minh Phương. Hàn Thời Yến nhìn bóng lưng nàng, khẽ mím môi bật cười, dáng vẻ như vậy của Cố Thậm Vi, đúng là lần đầu hắn được thấy.
Hắn không đi theo, mà đứng chờ Giang Tứ Lang từ trong phòng bước ra, khẽ ra hiệu, hai người cùng đi về góc tường của sân viện.
Cố Thậm Vi không bận tâm đến hai người bọn họ, vào phòng rồi mới cảm thấy cả người nhẹ bẫng, dường như cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Nàng thở phào một hơi thật dài, cầm lấy chén trà trên bàn, tự rót một chén rồi ừng ực uống cạn.
“A tỷ thấy khá hơn chưa? Muội đã mua một phủ đệ mới, rộng rãi và yên tĩnh hơn chỗ này nhiều. Đây là bản thiết kế, tỷ xem thích viện nào? Muội vẫn sẽ ở Thanh Minh viện, tỷ nhất định phải ở gần muội một chút đấy.”
Lý Minh Phương trông có vẻ tinh thần khá hơn nhiều so với tối qua, nàng vừa nói xong thì đã từ trên giường bước xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Thậm Vi một cái.
“Muội không cần lo cho ta. Độc trong người đã giải hết rồi chứ? Trước đó vẫn chưa có dịp hỏi.”
Cố Thậm Vi gật đầu: “Đã giải hết rồi, A tỷ đừng lo cho muội. Một quyền của muội có thể đánh chết cả mãnh hổ đó!”
Nói rồi nàng cũng ôm lại Lý Minh Phương một cái, sau đó hai người cùng ngồi xuống bên bàn.
“Tứ Lang đã nói hết với ta rồi, ta dự định sau này sẽ cùng chàng rời khỏi Biện Kinh, đến huyện nhỏ nhậm chức. Ta biết muội lo lắng điều gì, nhưng người ta chọn, trong lòng ta rõ nhất.”
“Tuy ta là nữ nhi nhà họ Lý, là Minh Phương tỷ của muội, tự nhận mình luôn đứng về phía công lý, lương tâm không thẹn.”
“Nhưng ta cũng là thê tử của Giang Tứ Lang, ít nhiều vẫn có điều áy náy với chàng.”
Cố Thậm Vi nghe xong, trong lòng khẽ thắt lại: “Nhưng mà…”
Lý Minh Phương lắc đầu, nét mặt nàng dịu dàng mà kiên định.
Dù nàng không biết võ công, nhưng Cố Thậm Vi lại cảm thấy, người trước mắt mình đây thật mạnh mẽ biết bao.
“Ta từng nghĩ hai người chúng ta từ nay chia đôi ngả, không còn liên hệ. Giờ có thể thế này, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.”
“Tứ Lang có thể vượt mọi khó khăn để chọn ta, thì ta cũng có thể vượt mọi khó khăn để cùng chàng bắt đầu lại từ đầu.”
Nói rồi nàng chớp mắt một cái với Cố Thậm Vi: “Muội cứ yên tâm, ta đâu phải loại bị người ta bắt nạt còn giơ nốt mặt kia cho người ta đánh tiếp. Nếu chàng dám không tốt với ta…”
“Đến lúc đó ta sẽ dọn thẳng về với muội ở Biện Kinh, nhìn muội một quyền đánh bay chàng là được rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.