“Nghe nói vị Tà Y kia tính tình cổ quái, hoàn toàn không có lòng từ bi của thầy thuốc, thường xuyên thấy chết mà không cứu. Bình thường càng giống như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chỉ sống trong lời đồn mà thôi.”
Đào chưởng quầy hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng vì đã để Cố Thậm Vi dây dưa với Cửu U Môn, thấy nàng có hứng thú, liền kể lại mọi chuyện không bỏ sót điều gì.
“Kiến Tiên Lệnh đó cũng là một truyền thuyết giang hồ, ta lúc còn nhỏ có nghe sư tổ nhắc đến.”
“Chỉ mấy ngày trước, minh chủ Trần Hạo Thiên bỗng công khai Kiến Tiên Lệnh. Dạo này đúng là có không ít người đổ về đây, môn chủ Cửu U Môn càng lớn tiếng tuyên bố, nhất định phải có được lệnh ấy.”
“Chắc là vì vậy nên khi Diệp Chiêu nghe ta nói… mới giận dữ đến thế.”
Đào chưởng quầy nói đến đây, lại càng thấy áy náy hơn, “Tất cả đều là lỗi của ta, cô nương đánh Diệp Chiêu rồi, chỉ sợ Diệp Tử Quân sẽ không bỏ qua đâu.”
Cố Thậm Vi khẽ cười: “Không sao.”
Đào chưởng quầy thấy Cố Thậm Vi không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng là người luyện võ, chiêu vừa rồi của Cố Thậm Vi, nàng nhìn thấy rất rõ.
Cô nương trước mắt, so với lần trước gặp, lại mạnh hơn không ít.
“Vậy ta không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa, lát nữa ta sẽ bảo tiểu nhị đưa bữa tối đến, coi như thay mặt xin lỗi Cố lâu chủ.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, lúc đi còn tiện tay khép cửa lại giúp Cố Thậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854093/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.