“Nghe nói vị Tà Y kia tính tình cổ quái, hoàn toàn không có lòng từ bi của thầy thuốc, thường xuyên thấy chết mà không cứu. Bình thường càng giống như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chỉ sống trong lời đồn mà thôi.”
Đào chưởng quầy hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng vì đã để Cố Thậm Vi dây dưa với Cửu U Môn, thấy nàng có hứng thú, liền kể lại mọi chuyện không bỏ sót điều gì.
“Kiến Tiên Lệnh đó cũng là một truyền thuyết giang hồ, ta lúc còn nhỏ có nghe sư tổ nhắc đến.”
“Chỉ mấy ngày trước, minh chủ Trần Hạo Thiên bỗng công khai Kiến Tiên Lệnh. Dạo này đúng là có không ít người đổ về đây, môn chủ Cửu U Môn càng lớn tiếng tuyên bố, nhất định phải có được lệnh ấy.”
“Chắc là vì vậy nên khi Diệp Chiêu nghe ta nói… mới giận dữ đến thế.”
Đào chưởng quầy nói đến đây, lại càng thấy áy náy hơn, “Tất cả đều là lỗi của ta, cô nương đánh Diệp Chiêu rồi, chỉ sợ Diệp Tử Quân sẽ không bỏ qua đâu.”
Cố Thậm Vi khẽ cười: “Không sao.”
Đào chưởng quầy thấy Cố Thậm Vi không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng là người luyện võ, chiêu vừa rồi của Cố Thậm Vi, nàng nhìn thấy rất rõ.
Cô nương trước mắt, so với lần trước gặp, lại mạnh hơn không ít.
“Vậy ta không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi nữa, lát nữa ta sẽ bảo tiểu nhị đưa bữa tối đến, coi như thay mặt xin lỗi Cố lâu chủ.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, lúc đi còn tiện tay khép cửa lại giúp Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi, hiếm khi nói chuyện lại hơi lắp bắp, vành tai đỏ bừng như máu, khoé miệng thì cong đến mức không sao ép xuống được.
“Vậy… trong mắt Cố cô nương, Hàn mỗ là quẻ Thượng Thượng ư?”
“Sao nàng lại ngăn ta bảo chưởng quầy lấy thêm một phòng?”
Rõ ràng là phòng hạng Thiên rất rộng rãi, vậy mà Hàn Thời Yến vẫn cảm thấy chật chội đến kỳ lạ, chật đến mức hít thở cũng không thông.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, thì vừa vặn đối diện với ánh mắt mơ màng của Cố Thậm Vi, “Ta thấy huynh là quẻ Thượng Thượng thì có ích gì? Phải là quẻ Thượng Thượng trong mắt Tề Vương mới hữu dụng.”
“Trong khách đ**m này, ngoài huynh ra đều là người trong giang hồ, chúng ta lại vừa đụng độ với Cửu U Môn, nhỡ đâu nửa đêm tên tiểu bá vương đó đột nhập rồi chém huynh ra làm hai! Thì ta chẳng phải còn phải khâu đầu cho huynh à?”
“Thập Lý không ở đây, ta khâu da còn ngoằn ngoèo hơn cả đường núi mười tám khúc… không ổn, không ổn.”
Hàn Thời Yến tức khắc câm nín.
Hắn liếc về phía giường, lúc này Cố Thậm Vi mới sực tỉnh, nhận ra vấn đề nằm ở đâu, vành tai cũng đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế như bị lò xo bắn.
“Ta ngủ giường, huynh ngủ trên tháp bên kia! Đây là ta đang bảo vệ huynh thôi!”
Hàn Thời Yến nhìn vành tai đỏ hồng của nàng, cười, chắp tay nói: “Vâng, Hàn mỗ có Khanh Khanh bảo vệ, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chắc không đến mức phải khâu đầu đâu.”
Cố Thậm Vi ho khẽ một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên, bắt đầu đi lòng vòng trong phòng, cố tỏ ra như bản thân đang rất bận rộn.
Hàn Thời Yến thấy vậy thì buồn cười, cũng không nỡ để nàng tiếp tục lúng túng, bèn chuyển chủ đề.
“Nếu không phải chuyện cầu y ở Thục Trung của chúng ta được giữ kín, ta còn tưởng cái Kiến Tiên Lệnh đột nhiên xuất hiện kia là có người cố ý dẫn nàng đến Đại hội Võ lâm. Quả đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối.”
“Chúng ta còn đang đau đầu không biết làm sao tìm được vị thần y kia, thì tự dưng lại nhảy ra cái gọi là ‘Kiến Tiên Lệnh’.”
Cố Thậm Vi thở phào một hơi. Dù nàng có luyện võ, nhưng suốt năm ngày liền thúc ngựa không ngừng nghỉ, đến giờ cũng chỉ muốn nằm dài ra nghỉ cho khoẻ.
Nàng kéo ra một chiếc ghế tròn, cưỡi ngang lên như nam tử, đặt thanh trường kiếm trong tay xuống mặt bàn, “Ta cũng thấy có gì đó kỳ quặc.”
“Trước kia ta một lòng báo thù, chưa từng nghĩ đến chuyện cầu y. Đối với vị Tà Y xứ Thục kia hoàn toàn không hay biết, càng chưa từng nghe nói đến cái gì gọi là Kiến Tiên Lệnh. Nhưng bất kể đây là âm mưu hay dương mưu, dù có là cái bẫy, thì ta cũng quyết chui vào.”
Nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, ai mà muốn chết cơ chứ!
Dù không có Hàn Thời Yến, nàng cũng sẽ vì mạng sống của mình mà đoạt lấy Kiến Tiên Lệnh. Huống hồ là… món điểm tâm ngon miệng mang tên Hàn ngự sử, nàng còn chưa được nếm thử đâu!
Nàng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai người cùng nhau quét sạch bất bình khắp thiên hạ về sau, lại càng không nỡ chết đi chút nào.
“Chúng ta chẳng phải đang lo lắng rằng đến đất Thục sẽ không tìm được người, lỡ mất cơ hội đó sao? Giờ có Kiến Tiên Lệnh rồi, chẳng phải khỏi phải bận tâm nữa. Còn mấy trò âm mưu quỷ kế mà huynh lo, cũng không sao. Giang hồ này không phải là chốn triều đình, nơi đây ai nắm tay to người ấy làm chủ!”
Hàn Thời Yến nhìn dáng vẻ kiêu hãnh trên mặt Cố Thậm Vi, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với nàng.
Tuy ngày ngày ở bên nàng, hắn có thể cảm nhận được Cố Thậm Vi đang yếu dần đi từng chút một, nếu không tìm được thần y, e rằng thật sự chẳng còn bao lâu nữa.
Nhưng hắn lại thích nhất là dáng vẻ nàng rực rỡ đầy sinh khí, có thể đạp bằng tất cả mọi chướng ngại.
Hắn chỉ hận không thể khắc hình bóng nàng lúc này vào đáy mắt mình, dẫu nhìn bao nhiêu lần cũng chẳng thấy đủ.
“Cho dù không có Kiến Tiên Lệnh, chúng ta cũng có thể ở lại đây một ngày, tham gia Đại hội Võ lâm. Ta nhớ hình như trong nguyện vọng của Cố đại nhân có cái gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất’ phải không? Đến lúc đó ta cũng coi như ôm được đùi vàng, làm tân lang của Thiên hạ đệ nhất rồi!”
Mặt Cố Thậm Vi lại đỏ lên.
“Đúng là không biết xấu hổ, huynh còn nói ra mấy lời đó một cách đường hoàng như thế!”
“Gia học uyên thâm, chắc là huyết mạch thức tỉnh rồi. Người trong võ lâm chẳng phải vẫn hay nói vậy à?”
Cố Thậm Vi trừng mắt lườm Hàn Thời Yến một cái, trong lòng dở khóc dở cười. Da mặt người này đúng là ngày một dày, sắp tới mức đao thương bất nhập rồi!
“Người trong võ lâm như Hàn Ngự sử đây, tay không trói nổi con gà, thì thường chỉ biết nói mỗi câu: Gia gia tha mạng, nữ hiệp tha mạng…”
Đến đoạn bắt chước giọng cầu xin, giọng nàng hạ xuống khàn khàn nghèn nghẹn, Hàn Thời Yến thấy trong đầu hiện ra cả hình ảnh tiểu nhân đang dập đầu không ngừng… hắn bất giác cong khóe môi, cũng học theo giọng điệu của nàng: “Cố nữ hiệp tha mạng…”
Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, chỉ tay về góc tường: “Làm ngựa một canh giờ, cho ngươi một đường sống…”
Nàng nói xong, bỗng tai động một cái, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có tiếng chim đập cánh…”
Nàng nghĩ đến điều gì đó, vội đứng bật dậy, mở cửa sổ ra.
Lúc này, sắc trời ngoài cửa tối mịt, đèn lồng trong thành đã được thắp lên, ánh sáng lấp lánh như ngân hà trải dài dưới đất.
Cố Thậm Vi vươn tay ra, chụp lấy con bồ câu trắng bay tới. Hàn Thời Yến lúc này cũng đã bước đến phía sau nàng, vừa nhìn thấy con chim, ánh mắt khẽ sững lại, “Đây là bồ câu đưa tin của nhà họ Hàn, là con mà phụ thân ta nuôi. Trước kia mỗi lần bị mẫu thân bắt quỳ lên bàn tính, ông ấy lại dùng con chim này gửi thư cho ta cầu cứu.”
Cố Thậm Vi đưa bồ câu cho Hàn Thời Yến, vẻ mặt hơi khó diễn tả.
Không cần giải thích nhiều vậy đâu… ta tin huynh thật sự có “gia học uyên thâm” rồi.
Hàn Thời Yến tháo ống trúc buộc trên chân bồ câu, lấy ra một cuộn thư bên trong, vừa mở ra xem liền kinh ngạc không thôi.
“Nhi tử à! Tin mừng đây! Trương Xuân Đình nhận tổ quy tông, được phong làm An Vương. Không hổ là con ta, ánh mắt chọn đùi vàng ăn cơm mềm y hệt phụ thân con, chính là giỏi nhất nhà họ Hàn! Phụ thân đây mãn nguyện vô cùng! Ha ha!”
Thật ra… hoàn toàn không cần viết lắm lời vô dụng thế này đâu…
Hàn Thời Yến cũng muốn bắt chước Cố Thậm Vi, đi lòng vòng trong phòng mấy bước… Đây chính là báo ứng vì ban nãy dám kể chuyện phụ thân mình bị quỳ bàn tính đấy mà?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.