Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Khách quan, tiểu nhân mang rượu và thức ăn đến cho ngài đây ạ.”
“Vào đi.”
Cánh cửa “két” một tiếng rồi bị đẩy ra, tiểu nhị chừng mười ba mười bốn tuổi mặt mày tươi rói bước vào, mỗi bên tay bưng một chiếc khay lớn, trên đỉnh đầu còn đội một vò rượu, trông hệt như mấy kẻ biểu diễn tạp kỹ ở trong tửu lâu.
Tiểu nhị đi tới bên bàn, mắt nhìn thẳng, tay không run, nhẹ nhàng đặt hai khay thức ăn xuống, rồi lại hạ vò rượu trên đầu xuống.
Sau đó thoăn thoắt dọn rượu, thức ăn, điểm tâm lên đầy một bàn, cười tít mắt nói: “Đây là do chưởng quầy bọn tiểu nhân mời, hai vị khách quan cứ thong thả dùng bữa.”
Nói rồi, hắn lại móc từ trong ngực ra một nắm hương, cười hì hì vài tiếng: “Chưởng quầy nói đây là loại thượng thượng phẩm, là báu vật nàng cất giữ đã lâu, đêm nay Cố lâu chủ có thể thử một phen, tựa như lên mây vậy.”
Vừa nói, hắn vừa đặt nắm hương kia cạnh vò rượu, rồi như một cơn gió lướt ra ngoài, đến cửa còn không quên khép lại giùm một cái.
Trong phòng lập tức rơi vào yên lặng, chỉ còn con bồ câu đưa thư đang sốt ruột chờ hồi âm kêu gù gù gù bên kia.
Hàn Thời Yến liếc nhìn mấy nén hương một cái, vành tai đỏ đến độ như muốn rỉ máu.
Dù chưa từng ăn thịt heo, thì cũng đã thấy heo chạy rồi, thứ hương này có tác dụng gì, chỉ cần không ngốc đều hiểu.
Hắn nghĩ vậy, không dám liếc sang nhìn Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854094/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.