Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Khách quan, tiểu nhân mang rượu và thức ăn đến cho ngài đây ạ.”
“Vào đi.”
Cánh cửa “két” một tiếng rồi bị đẩy ra, tiểu nhị chừng mười ba mười bốn tuổi mặt mày tươi rói bước vào, mỗi bên tay bưng một chiếc khay lớn, trên đỉnh đầu còn đội một vò rượu, trông hệt như mấy kẻ biểu diễn tạp kỹ ở trong tửu lâu.
Tiểu nhị đi tới bên bàn, mắt nhìn thẳng, tay không run, nhẹ nhàng đặt hai khay thức ăn xuống, rồi lại hạ vò rượu trên đầu xuống.
Sau đó thoăn thoắt dọn rượu, thức ăn, điểm tâm lên đầy một bàn, cười tít mắt nói: “Đây là do chưởng quầy bọn tiểu nhân mời, hai vị khách quan cứ thong thả dùng bữa.”
Nói rồi, hắn lại móc từ trong ngực ra một nắm hương, cười hì hì vài tiếng: “Chưởng quầy nói đây là loại thượng thượng phẩm, là báu vật nàng cất giữ đã lâu, đêm nay Cố lâu chủ có thể thử một phen, tựa như lên mây vậy.”
Vừa nói, hắn vừa đặt nắm hương kia cạnh vò rượu, rồi như một cơn gió lướt ra ngoài, đến cửa còn không quên khép lại giùm một cái.
Trong phòng lập tức rơi vào yên lặng, chỉ còn con bồ câu đưa thư đang sốt ruột chờ hồi âm kêu gù gù gù bên kia.
Hàn Thời Yến liếc nhìn mấy nén hương một cái, vành tai đỏ đến độ như muốn rỉ máu.
Dù chưa từng ăn thịt heo, thì cũng đã thấy heo chạy rồi, thứ hương này có tác dụng gì, chỉ cần không ngốc đều hiểu.
Hắn nghĩ vậy, không dám liếc sang nhìn Cố Thậm Vi, đi thẳng tới chộp lấy con bồ câu, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Hắn thật chẳng có gì để hồi âm, chẳng lẽ lại gửi về một câu: “Đồng hỉ đồng hỉ… Bí kíp ăn cơm mềm mau truyền… gấp!”
Con bồ câu gù lên mấy tiếng, lượn vài vòng trên không trung, thấy đúng là không có gì mang về, cuối cùng cũng không lưu luyến nữa, vỗ cánh bay đi.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ lùa vào, Hàn Thời Yến mới thấy gương mặt mình đỡ nóng đi đôi chút. Hắn quay người lại, cố ý không nhìn mấy nén hương kia, cũng không liếc tới chiếc giường trong phòng, mà chỉ bàn đến chuyện chính:
“Biện Kinh e là đã xảy ra biến động lớn, Trương đại nhân vốn sớm đã có dự liệu, vì thế mới giục chúng ta rời kinh.”
Thấy Cố Thậm Vi mặt đầy lo lắng, Hàn Thời Yến lập tức tiếp lời:
“Nhưng từ lúc Ngụy Trường Mệnh được phong làm Lỗ Quốc Công, đến chuyện Trương đại nhân nhận tổ quy tông, được phong An Vương… Xem ra hiện tại, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
“Cố thân sự không cần quá lo. Phụ thân ta trong thư còn nói là chuyện vui lớn cơ mà?”
“Phụ thân ta tuy không nắm thực quyền trong triều, nhưng đại bá nhất định sẽ không để ông ấy làm loạn. Ắt hẳn đã đem mọi chuyện phân tích chi ly với ông ấy rồi. Bằng không thì sao? Quan gia vừa khen Trương Tam, phụ thân ta đã tát hắn một cái; Quan gia vừa trọng dụng Lý Tứ, ông ấy lại đá cho một cước…”
“Đại bá không muốn thu dọn mớ hỗn loạn sau lưng, thì sẽ không để ông ấy coi chuyện buồn thành chuyện vui đâu.”
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Ta chẳng lo cho sư huynh ta đâu, ta chỉ buồn bực là nếu có đánh nhau thật, ta lại lỡ mất trận rồi!”
Nàng đâu phải kẻ ngốc!
Chuyện này nếu là do Quan gia ép xuống, thì khi chưa công khai lập Thái tử, hành động này thật khiến người ta suy đoán đủ điều. Sợ là Tô Quý phi đêm không ngủ được, trên giường phải bày đủ hai mươi tư tiểu nhân hình Trương Xuân Đình để mà đâm đâm chọc chọc cho hả giận!
Còn nếu chuyện này là do Trương Xuân Đình cố tình mưu toan, giống như chuyện hắn để Ngụy Trường Mệnh làm Lỗ Quốc Công, thì hắn muốn gì, chẳng phải ai ai cũng hiểu?
Dù là tình huống nào, thì đây cũng là chiến trường đấy!
Hàn Thời Yến nghẹn lời, còn chưa kịp an ủi nàng, trên đời này, làm gì có võ tướng nào không thích đánh nhau chứ…
Lại thấy Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu, nói: “Ta nghi không phải là sư huynh muốn đưa ta đi, rõ ràng là muốn đưa huynh đi mới đúng! Vạn nhất huynh ấy thật sự muốn làm chuyện gì đó, Hàn ngự sử lại chắn trước mặt, huynh ấy nên chém hay không chém đây? Nếu chém rồi, ta chẳng phải thành quả phụ sao.”
“Nếu không chém, mà huynh lại tự đưa đầu ra bắt chém, vậy thì thật khiến người ta khó mà nhịn được……”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa nhìn sang, thấy cả người Hàn Thời Yến như bị nung thành sắt đỏ, nàng hơi ngẩn người nhìn sang, hả?
Gần đây nàng luôn có cảm giác đầu óc của Hàn ngự sử càng lúc càng hỏng nặng, sắp đến mức không thể cùng nàng cảm nhận hỉ nộ bi ai nữa rồi!
“Quả phụ…… Tuy ta mong sớm thành thân như nàng, nhưng nàng đừng nóng vội. Chúng ta vẫn còn phải đi đủ ba môi sáu lễ…… Ta muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng vào cửa.”
Hàn Thời Yến nói xong, nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi thẳng dậy, bày ra dáng vẻ một chính nhân quân tử.
Cố Thậm Vi nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Cho nên ta nói cả một tràng như vậy, huynh chỉ nghe lọt đúng hai chữ quả phụ thôi à?”
“Chả trách người ta nói trên đời này độc nhất là tình độc, Hàn ngự sử quả nhiên càng lúc càng hồ đồ rồi.”
Nàng nói rồi cầm lấy vò rượu trên bàn rót cho Hàn Thời Yến một chén: “Uống đi, giải độc.”
Cố Thậm Vi nói rồi lại tự rót cho mình một chén, cụng ly với Hàn Thời Yến, sau đó một hơi uống cạn.
Hàn Thời Yến thấy thế cũng nâng chén lên uống theo, chỉ là vừa vào miệng, đã cay đến bỏng rát…
“Giang hồ có nhiều loại rượu mạnh, so với mấy loại rượu ngọt nhẹ mà đám công tử quyền quý các huynh uống ở Biện Kinh, thì dễ chuếnh choáng hơn nhiều. Huynh không quen nên uống chậm một chút.”
“Trước đây ta rời khỏi Biện Kinh, có một đoạn thời gian cùng Thập Lý sống nhờ vào làm nhiệm vụ dưới danh nghĩa Vụ Tán.”
“Khi ấy từng cùng mấy hán tử c** tr*n uống rượu, quen biết không ít kẻ từ tam giáo cửu lưu. Họ hành xử buông thả, coi trọng nghĩa khí hơn quy củ. Tuy không thiếu cảnh đao kiếm huyết quang, nhưng lại có một loại tiêu dao khoái hoạt khác.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa gắp một miếng thịt bò kho trên bàn bỏ vào miệng nhai ngon lành.
“Ta với Đào chưởng quầy quen biết nhau từ khi ấy. Ta xem như từng cứu họ một lần, Đào Hoan Nương vì cảm tạ, nguyện đến quản lý Bình Đán lâu cho ta, còn Mỹ Nương thì lại không muốn đến Biện Kinh. Loại địa phương như Hoàng thành nha môn ấy, giang hồ nhân sĩ nghe thấy chỉ muốn tránh cho xa.”
“Nàng vì muốn cảm ơn nên tặng cho ta tám tiểu lang quân, ai nấy đều diện mạo như hoa như ngọc……”
“Ta chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này phải lấy bạc cực khổ kiếm được mà nuôi tám cái miệng vô dụng, thế là đem trả hết về.”
Nói đùa gì chứ, nàng nghèo đến vang cả chuông, tám tiểu lang quân mà xếp trong lồng chim thì phải xếp tám lớp hả? Nghĩ thôi mà mặt cũng muốn tái mét rồi.
Hàn Thời Yến nhìn biểu cảm của Cố Thậm Vi, nghe nàng kể chuyện về tám tiểu lang quân kia, trong lòng ngọt ngào như có bong bóng phập phồng .
“Rượu này chẳng mạnh chút nào, rất ngọt.”
Cố Thậm Vi đã quen với kiểu phát ngốc bất chợt của hắn, lườm hắn một cái nói: “Người như tổ phụ ta, người như Giang thái sư, nhìn bên ngoài thì ai ai cũng khen là đại thiện nhân, nhưng thật ra sau lưng lại tàn nhẫn độc ác, chuyện xấu gì cũng làm được.”
“Còn có người thì mang tiếng xấu, nhìn như hung hãn nhưng thực ra lại rất có nghĩa khí.”
“Ta nghĩ, nếu không phải vì phụ thân xảy ra chuyện, thì Trương Xuân Đình, Ngụy Trường Mệnh cùng Lý Tam Tư hẳn đã sống tiêu dao hơn rất nhiều. Chẳng qua là một lần tiện tay của phụ thân ta mà thôi, người ông ấy đã từng cứu rất nhiều, rất nhiều người.”
“Vậy mà kết quả thì sao? Chỉ có Trương Xuân Đình còn nhớ ông, nguyện dùng cả đời mình để báo đáp.”
Nàng căn bản không tin những lời khiêu khích ly gián từ miệng Giang thái sư. Trương Xuân Đình vào Biện Kinh, chính là vì phụ thân nàng.
Cũng giống như nàng vậy, người có tình có nghĩa như thế, sao có thể là người xấu được?
“Hoàng Thành tư là đao của ai, là chó của ai? Thiên hạ đều mắng đao ác chó điên, nhưng chẳng qua là vì không dám mắng kẻ cầm dao mà thôi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.