Cố Thậm Vi chỉ nói đến đó, cũng không có ý ép Hàn Thời Yến phải mở miệng khen ngợi Trương Xuân Đình, dù sao thì không lâu trước đây, bọn họ vẫn còn là oan gia nhìn nhau chướng mắt.
“Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, mai chúng ta đến Đại hội Võ lâm chém ngang chém dọc, đoạt lấy Kiến Tiên Lệnh, rồi lập tức lên đường đến Thục Trung.”
Hàn Thời Yến gật đầu, năm ngày nay hai người gần như chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, dọc đường luôn trong trạng thái gấp rút, giờ đúng là đã mệt rã rời rồi.
Mấy món ăn trên bàn hương vị thường thường, chỉ có thịt bò kho là nhai vào thấy dai dai có vị, còn lại thì đều là lăn qua dầu một vòng rồi tùy tiện vớt ra dọn đĩa.
“Hành tẩu giang hồ, ăn uống đều thế này sao?”
Cố Thậm Vi gật đầu một cách đầy nặng nề: “Đa phần người trong giang hồ vừa nghèo vừa vội, chút bạc trong tay không phải để trị thương cho mình thì cũng là để trị thương cho người khác. Cơm gió nước sương là chuyện như cơm bữa, nếu không phải vậy, thì sao trong mấy quyển thoại bản lúc nào cũng chỉ có rượu với thịt bò?”
“Cũng chỉ có hai thứ ấy là còn nhìn được một chút thôi, còn như món gà ăn mày, cái đó phải tính vào hàng mỹ vị nhất đẳng rồi!”
“Đáng giận nhất chính là không có điểm tâm! Đám đại hán thô kệch năm người ba nhóm ấy mấy ai là thích ăn ngọt đâu, mà nếu có, cũng chỉ dám trốn trong chăn lén lút ăn. Bằng không mà để người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854095/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.