Cố Thậm Vi chỉ nói đến đó, cũng không có ý ép Hàn Thời Yến phải mở miệng khen ngợi Trương Xuân Đình, dù sao thì không lâu trước đây, bọn họ vẫn còn là oan gia nhìn nhau chướng mắt.
“Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, mai chúng ta đến Đại hội Võ lâm chém ngang chém dọc, đoạt lấy Kiến Tiên Lệnh, rồi lập tức lên đường đến Thục Trung.”
Hàn Thời Yến gật đầu, năm ngày nay hai người gần như chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, dọc đường luôn trong trạng thái gấp rút, giờ đúng là đã mệt rã rời rồi.
Mấy món ăn trên bàn hương vị thường thường, chỉ có thịt bò kho là nhai vào thấy dai dai có vị, còn lại thì đều là lăn qua dầu một vòng rồi tùy tiện vớt ra dọn đĩa.
“Hành tẩu giang hồ, ăn uống đều thế này sao?”
Cố Thậm Vi gật đầu một cách đầy nặng nề: “Đa phần người trong giang hồ vừa nghèo vừa vội, chút bạc trong tay không phải để trị thương cho mình thì cũng là để trị thương cho người khác. Cơm gió nước sương là chuyện như cơm bữa, nếu không phải vậy, thì sao trong mấy quyển thoại bản lúc nào cũng chỉ có rượu với thịt bò?”
“Cũng chỉ có hai thứ ấy là còn nhìn được một chút thôi, còn như món gà ăn mày, cái đó phải tính vào hàng mỹ vị nhất đẳng rồi!”
“Đáng giận nhất chính là không có điểm tâm! Đám đại hán thô kệch năm người ba nhóm ấy mấy ai là thích ăn ngọt đâu, mà nếu có, cũng chỉ dám trốn trong chăn lén lút ăn. Bằng không mà để người khác trông thấy, thì chẳng khác nào Ngô tướng quân thích mặc yếm hồng đôi uyên ương hí thủy, quả thật tổn hại thanh danh!”
Hàn Thời Yến nghe xong, bật cười không nổi.
Hắn thật sự không tài nào tưởng tượng ra nổi cảnh phụ thân của Ngô Giang trấn giữ biên cương, mặc yếm đỏ, tay cầm roi ngựa mà phạt hắn…
Cảm giác như đã tìm được nguồn gốc cho cái sự “điên” của Ngô Giang rồi.
Hai người ăn tối qua loa xong, tiểu nhị lại vào dọn chén bát, rồi cho người đưa lên một thùng tắm mới và nước nóng.
“Chưởng quầy dặn dò, nói Cố lâu chủ thích sạch sẽ, nên đặc biệt chuẩn bị một thùng tắm mới. Hai vị không cần để tâm, mai bọn tiểu nhân sẽ đến mang xuống. Nếu có việc, lâu chủ chỉ cần gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức tới ngay; nếu không có gì, tiểu nhân cũng không dám làm phiền thêm.”
Hắn nói xong chuẩn bị lui ra, nào ngờ bị Hàn Thời Yến gọi lại.
“Có chỗ nào khác để tắm rửa, thay y phục không?”
Tiểu nhị sửng sốt, nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Trong khách đ**m hiện tại không còn phòng trống nữa. Nhưng có một gian phòng tắm riêng, thường ngày là bọn tiểu nhân luân phiên dùng, chỉ là hơi chật hẹp một chút……”
Hắn đã gặp qua không ít khách nhân, mắt nhìn người cực kỳ linh hoạt.
Vị trước mặt này rõ ràng là công tử quý tộc từ Biện Kinh đến, nói giọng quan thoại lưu loát, khí chất nho nhã nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm trời sinh, tuyệt đối không phải thường dân. Loại công tử như thế mà lại ở trọ nơi khách đ**m chuyên tiếp đãi người trong giang hồ bọn họ, vốn đã đủ lạ lùng rồi.
Thử hỏi làm sao mà chịu nổi cái phòng tắm nhỏ bé tạm bợ kia của bọn họ?
Tiểu nhị nghĩ ngợi, lại len lén liếc Cố Thậm Vi một cái, bất giác rùng mình, cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Không phải là… Cố lâu chủ nhìn trúng vị công tử này, ép người ta về đây ở chung đấy chứ? Cho nên đối phương mới không dám tắm trong phòng, e là bị ăn sạch sành sanh… Chưởng quầy nhà họ chắc chắn đã đoán được chuyện này từ sớm, nên mới sai hắn đưa hương thơm lên phòng!
Tiểu nhị nghĩ tới đây, bất giác lộ ra ánh mắt đồng cảm nhìn Hàn Thời Yến: “Tiểu nhân chợt nhớ ra, chỗ ấy hôm nay không dùng được, vì đã mang heo con vào tắm rồi.”
Nói xong, hắn không chờ Hàn Thời Yến lên tiếng, vội vàng khép cửa chạy biến như gió.
Hàn Thời Yến như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc, trong lòng rối như tơ vò, quay người lại nói với Cố Thậm Vi: “Cố thân sự yên tâm…”
Tuy trong lòng hắn có tình ý với Cố Thậm Vi, nhưng cũng không quên rằng hai người mới chỉ thổ lộ lòng mình chưa được mấy ngày, không thể thất lễ với nàng.
“Ai đang lo cái gì? Ta buồn ngủ muốn chết rồi, tắm xong là phải ngủ ngay. Không dưỡng tinh tích lực thì sao mà ngày mai đại sát bốn phương được?”
Nàng vừa nói vừa đi vào gian phòng nhỏ đặt bồn tắm, chỉ hai ba lượt đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, rồi dụi mắt ngáp một cái, lăn thẳng lên giường ngủ.
Hàn Thời Yến thấy dáng vẻ lười nhác ấy của nàng, chợt nhớ đến những ngày cùng nhau ở dưới đáy vực, không nhịn được bật cười khẽ, sự lúng túng ngượng ngùng ban nãy cũng theo đó tiêu tan quá nửa.
Chờ Hàn Thời Yến tắm xong, Cố Thậm Vi đã ngủ mất rồi.
Lúc ngủ nàng không hề đoan trang, tay chân dang ra tứ phía, chăn gần như rớt khỏi giường. Có lẽ vì đã uống rượu, mặt nàng hồng hồng như phủ một tầng mây đỏ, tóc mai bên thái dương còn hơi ướt, không biết là do nước tắm dính vào hay mồ hôi thấm ra.
Hàn Thời Yến nhặt tấm chăn rơi xuống, đắp lại cẩn thận cho Cố Thậm Vi.
Hắn đứng lặng nhìn nàng một lúc, rồi lặng lẽ cúi người, nhẹ nhàng chạm môi lên trán nàng.
Động tác của hắn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ thoáng qua lập tức rời đi.
Thấy Cố Thậm Vi không tỉnh lại, Hàn Thời Yến mới nhẹ thở một hơi, giữa đêm tĩnh lặng, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
Hắn mang theo xúc cảm vừa rồi, ba bước gộp thành hai đi tới tháp mềm ở gần đó, len lén nằm xuống.
Hàn Thời Yến kéo chăn lên, nghiêng đầu nhìn về phía giường lớn, khóe môi bất giác nở nụ cười không tiếng động.
Nhưng cười một lúc, nụ cười ấy lại dần nhạt đi.
Bất luận thế nào, hắn cũng phải chữa khỏi bệnh cho Cố Thậm Vi, họ nhất định nhất định có thể có rất nhiều ngày như thế này nữa.
Hàn Thời Yến cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng bừng.
Lúc hai người xuống lầu, đại sảnh tầng một đông nghịt người ngồi, chẳng còn một chiếc bàn trống nào.
Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn kỹ, so với tối qua thì nơi đây đã xuất hiện không ít gương mặt lạ. Trên con phố bên ngoài khách đ**m, đâu đâu cũng thấy từng tốp người giang hồ mang đao đeo kiếm, tất cả đều hướng về cùng một phía, xem ra Đại hội Võ lâm chính là ở đó.
“Không thấy Diệp Chiêu.” Hàn Thời Yến hạ thấp giọng nói.
Cố Thậm Vi gật đầu: “Hắn bị ta đánh gãy kiếm, tất nhiên không còn mặt mũi ở lại nơi này.”
Loại người như hắn, thể diện là quan trọng nhất, ở khách đ**m này ai cũng đã thấy hắn mất mặt, nếu hắn còn dám quay lại thì mới là chuyện lạ.
“Cố lâu chủ, phải chăng định tới Đại hội Võ lâm? Chỉ cách đây không xa, tại Hằng Vận tiêu cục. Cố lâu chủ chắc cũng từng nghe tới rồi, đó chính là tiêu cục lớn nhất giang hồ, còn tấm Kiến Tiên Lệnh kia, chính là do Tổng tiêu đầu của Hằng Vận lấy ra đó.”
“Hằng Vận tiêu cục nằm ngay dưới chân núi Trường Thanh, đi theo dòng người là tới.”
Đào chưởng quầy thấy Cố Thậm Vi xuống lầu, lập tức tiến đến đón, lần này đã rút kinh nghiệm, hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy để giới thiệu: “Giờ này vẫn chưa có nhân vật lợi hại nào xuất hiện, người có thể đấu ngang tay với lâu chủ, chỉ sợ chỉ có Diệp Tử Quân. Hôm qua lâu chủ và Diệp Chiêu sinh ra hiềm khích, nên cẩn thận đám người Cửu U Môn chơi trò ám toán.”
Cố Thậm Vi mỉm cười cảm ơn, sau khi thanh toán tiền trọ thì không nấn ná thêm, cùng Hàn Thời Yến dắt ngựa, tinh thần sảng khoái bước về phía Trường Thanh Sơn.
“Cố thân sự, ta thấy phía trước có hàng bán bánh gạo, hay là sáng nay ta với nàng ăn bánh gạo nhé?”
Ánh mắt Cố Thậm Vi sáng rực rỡ: “Đi! Ta còn ngửi thấy mùi thơm của rượu nếp hoa quế, giờ đói đến mức bụng dán vào lưng rồi đây này!”
Một câu mở đầu, liền không kìm hãm nổi.
Chờ đến lúc hai người đứng trước cửa Hằng Vận tiêu cục, thì trên tay, hai tay, thậm chí đến cổ ngựa cũng đã treo đầy những túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ ăn thức uống.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.