Trước cửa tiêu cục Hằng Vận không đặt sư tử đá, mà lại là hai con rùa đá to tướng nằm chầu chực một trái một phải.
Bên trái là một con rùa cõng ba cái rương gỗ trên lưng, bên phải thì chống đỡ một cái ghế đẩu, trên ghế còn ngồi một tiểu nhân làm bằng gỗ sơn.
Có lẽ do dầm mưa dãi nắng quá lâu, lớp sơn trên mặt người gỗ kia đã bị bong tróc, nhăn nhúm trông đến là kinh dị, đã thế còn thiếu mất một con mắt, mất nửa cái miệng.
“Chẳng lẽ là muốn nói: nhờ tiêu cục hộ tống một người, lúc xuất phát là nguyên vẹn, đến nơi còn lại nửa cái mạng?”
Cố Thậm Vi không sao hiểu nổi, giống như nàng chẳng thể nào lý giải nổi vì sao cái răng vàng to đùng của sư tử đá trước cổng nhà Vương ngự sử vẫn chưa bị ai lén cạy mất!
Hai người không vội vào trong, vừa nhấm nháp điểm tâm ngọt đến mức mật chảy đầy miệng, vừa tò mò đảo mắt nhìn quanh.
Chỉ trong thoáng chốc mà đã có tới ba mươi hai người bước vào tiêu cục kia, xem ra hôm nay đến dự Đại hội Võ lâm đúng là không ít.
“Chà, Hàn Nnự sử, huynh xem kìa, bốn lão nhân mặc áo xám kia giống nhau như đúc, ngay cả bước chân vào cửa cũng đều là chân phải đi trước…”
“Còn cái gã lực lưỡng vác theo cổ cầm, cao chín thước, lông ngực dài cả một đốt tay, trông chẳng khác nào một con khỉ đầu chó đội lốt người, ta từng nghe danh hắn rồi. Nói là hắn chẳng hiểu chút gì về âm luật, giết người toàn dựa vào chiêu ‘sấm sét đùng tai’, cây cổ cầm kia chỉ cần gảy một cái là sẽ b*n r* ám khí! Trong giang hồ gọi hắn là Cầm Si Trang Vấn!”
Chữ si trong ngốc nghếch, điên dại.
Cố Thậm Vi hoa cả mắt, dù chỉ hiểu biết lơ mơ về giới giang hồ, nhưng vẫn ra vẻ đầy tự tin mà bình luận với Hàn Thời Yến.
Cầm Si Trang Vấn hơi động đậy lỗ tai, đột ngột khựng chân lại, quay phắt đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, câu “Tưởng lão tử bị điếc chắc?!” mắc nghẹn nơi cổ họng chưa kịp thốt ra.
Trước mắt chỉ là một cô nương nhỏ xíu nhìn như chỉ cần hắt hơi một cái là bay mất, và một thư sinh nho nhã, khó nhìn ra võ công sâu cạn.
Cô nương ấy bên người dắt theo một con ngựa hồng chất đầy đồ ăn, người ngựa đều cười hì hì, nom hơi ngớ ngẩn; còn thư sinh cùng con ngựa ô bên cạnh thì mặt mày lạnh nhạt, như thể đang nói: “Từ đâu chui ra hai con kiến đây?”
Trang Vấn khẽ mắng một tiếng, nhấc chân đi tiếp vào trong tiêu cục.
Một bước này, suýt nữa đụng vào bốn lão nhân phía trước, liền kêu lên: “Không phải là Tứ Lão Hoành Sơn sao? Các vị cũng tới rồi à?”
Tứ Lão Hoành Sơn liếc mắt về phía ngoài cửa, nơi Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đang đứng, rồi hỏi: “Hai người kia mặt lạ quá, không biết thuộc môn phái nào?”
Trang Vấn vốn nóng nảy, nghe bốn lão kia thăm dò thì phì một tiếng, nói: “Không chừng là nghịch tử nghịch nữ hoặc là cao nhân ẩn thế. Tứ Lão muốn biết là dạng nào thì cứ lên đánh một trận là rõ, hỏi lão tử làm gì?”
Tứ Lão cùng lúc hiện ra vẻ ămtj y hệt nhau, cười ha hả: “Buổi sáng sớm mà đã giận thế rồi. Chao ôi, có Diệp Tử Quân của Cửu U Môn ở đây, e là mấy người như chúng ta năm nay lại tới làm nền thôi.”
Trang Vấn hừ một tiếng: “Cũng chỉ vì mấy môn phái lớn năm nay không đến, chứ không thì một mình Diệp Tử Quân có bản lĩnh gì chứ.”
Người đến càng lúc càng đông, mấy người họ đứng ngay cửa nói chuyện đã khiến kẻ đến sau không vui, nên cũng chẳng nói thêm gì, nhanh chân đi vào.
Cố Thậm Vi gặm nốt miếng bánh nếp phủ đường trắng trong tay, tặc lưỡi mấy cái, ra hiệu với Hàn Thời Yến: “Đi thôi!”
Hàn Thời Yến gật đầu, cùng Cố Thậm Vi buộc ngựa cẩn thận rồi mới thong thả bước vào trong.
Bên trong tiêu cục rộng rãi vô cùng, vừa vào mắt đã thấy một võ trường lớn bằng phẳng, giữa sân dựng sẵn lôi đài. Hai người họ đến cũng không sớm, chung quanh đài tỷ võ đã vây chật kín người, tầng tầng lớp lớp.
“Thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc hồi hồn, áo liệm, quan tài, đậu phộng, hạt dưa, áo choàng… thắng bại sống chết, sinh lão bệnh tử, cái gì cần có đều có! Không thiếu thứ gì!”
Cố Thậm Vi nghe thấy tiếng rao yếu ớt vang lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngang hông đeo một thanh đoản đao, vai gánh gánh hàng rong, vừa đi vừa lười biếng hô hàng.
Cố Thậm Vi bật cười “phụt” một tiếng, nàng chọc khuỷu tay vào Hàn Thời Yến bên cạnh:
“Huynh thấy giang hồ có phải cũng khá thú vị không?”
Hàn Thời Yến gật đầu, giọng điệu dịu dàng: “Chỉ cần ở cạnh Khanh Khanh, làm gì cũng thấy thú vị.”
Đúng là thứ người bị tình độc xâm não!
Cố Thậm Vi liếc hắn một cái, cảm thấy trán nóng bừng lên.
Trời biết đêm qua nàng đã phải kiềm chế khổ sở thế nào, mới không bóp gãy cổ tên Hàn ngự sử kia! Dám vụng trộm hôn nàng!
“Nhìn kìa! Là cái tên Trang Vấn đó!”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa ngước mắt nhìn về phía lôi đài, kẻ đang vác đàn chính là Trang Vấn, hắn nhảy vọt một cái, đã đáp xuống giữa đài cao.
“Trang Vấn thỉnh giáo Lâm đảo chủ của Ngọc Mai đảo, xin chỉ giáo!”
Vị Lâm đảo chủ kia thân mặc váy dài màu xanh biếc, hai tay đều đeo chuông bạc, vũ khí sử dụng cũng là một dải lụa mỏng cùng màu với y phục.
Cố Thậm Vi vừa nhìn liền hạ giọng: “Hồi nhỏ phụ thân ta cũng từng bắt ta chọn vũ khí, ta vừa nhìn đã chọn ngay kiếm. Cảm giác… giống như là một phần thân thể vậy. Còn lụa mỏng kiểu này, mềm nhũn không dễ luyện, sát thương lại chẳng cao…”
“Chọn loại binh khí này, một là mấy tiểu cô nương không biết trời cao đất dày ham đẹp, hai là cao thủ thâm tàng bất lộ, có thể bẻ hoa hái lá làm kiếm…”
Cố Thậm Vi vốn không ưa thứ vũ khí ấy, nàng thích nhất là kiếm đi một chiêu chí mạng, giết người gọn gàng không dây dưa!
Không đợi Hàn Thời Yến lên tiếng, hai người trên lôi đài đã bắt đầu ra chiêu. Trang Vấn xoay một vòng cây cổ cầm trên vai, rồi đột ngột nhấc tay, gảy mạnh một phát.
Gần như trong cùng khoảnh khắc đó, Cố Thậm Vi đã lập tức đưa tay áp lên lưng Hàn Thời Yến, bảo vệ tâm mạch cho hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng đàn khó nghe đến thế! Một tiếng đoàng… Nếu nói rằng tiếng kèn đám ma là tiễn người xuống mồ, thì tiếng đàn này chính là tiễn thẳng xuống vạc dầu địa phủ! Người ngoài chỉ thấy âm thanh vang vọng, nhưng người trong nghề vừa nghe liền nhận ra, âm thanh ấy mang theo nội kình!
Quả nhiên, một chiêu này vừa đánh ra, không ít người xem náo nhiệt đã bị chấn động tâm thần.
Vài người tuổi còn nhỏ, công lực chưa sâu, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương đến nội tạng.
Lâm đảo chủ cũng bị chấn đến thất thần chốc lát, chỉ trong nháy mắt ấy, Trang Vấn như một con vượn khổng lồ đã áp sát đến gần, Lâm đảo chủ vội vàng nâng dải lụa xanh lên muốn đỡ.
Nhưng Trang Vấn lại không hề b*n r* ám khí nào, mà giơ cao cây đàn, mặt lộ vẻ dữ tợn, nhắm đầu đối phương mà nện thẳng xuống!
Cứ như trong tay hắn không phải cổ cầm, mà là một cục gạch!
Lâm đảo chủ kinh hãi, cuống quýt tránh né, nhưng thắng bại chỉ trong gang tấc, nàng không thể tránh hoàn toàn. Dù cố hết sức né khỏi chỗ hiểm, vẫn bị cây đàn kia nện trúng vai, cả người bay ra ngoài như diều đứt dây.
Người của Ngọc Mai đảo lập tức lao tới, đỡ lấy nàng giữa không trung!
“Thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc hồi hồn, áo liệm, quan tài, đậu phộng, hạt dưa, áo choàng… thắng bại sống chết, sinh lão bệnh tử, cái gì cần có đều có! Không thiếu thứ gì!”
Tiếng rao yếu ớt ấy lại vang lên lần nữa, mà khi hô đến “thuốc trị thương, thuốc cầm máu” thì giọng rõ ràng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.