Trước cửa tiêu cục Hằng Vận không đặt sư tử đá, mà lại là hai con rùa đá to tướng nằm chầu chực một trái một phải.
Bên trái là một con rùa cõng ba cái rương gỗ trên lưng, bên phải thì chống đỡ một cái ghế đẩu, trên ghế còn ngồi một tiểu nhân làm bằng gỗ sơn.
Có lẽ do dầm mưa dãi nắng quá lâu, lớp sơn trên mặt người gỗ kia đã bị bong tróc, nhăn nhúm trông đến là kinh dị, đã thế còn thiếu mất một con mắt, mất nửa cái miệng.
“Chẳng lẽ là muốn nói: nhờ tiêu cục hộ tống một người, lúc xuất phát là nguyên vẹn, đến nơi còn lại nửa cái mạng?”
Cố Thậm Vi không sao hiểu nổi, giống như nàng chẳng thể nào lý giải nổi vì sao cái răng vàng to đùng của sư tử đá trước cổng nhà Vương ngự sử vẫn chưa bị ai lén cạy mất!
Hai người không vội vào trong, vừa nhấm nháp điểm tâm ngọt đến mức mật chảy đầy miệng, vừa tò mò đảo mắt nhìn quanh.
Chỉ trong thoáng chốc mà đã có tới ba mươi hai người bước vào tiêu cục kia, xem ra hôm nay đến dự Đại hội Võ lâm đúng là không ít.
“Chà, Hàn Nnự sử, huynh xem kìa, bốn lão nhân mặc áo xám kia giống nhau như đúc, ngay cả bước chân vào cửa cũng đều là chân phải đi trước…”
“Còn cái gã lực lưỡng vác theo cổ cầm, cao chín thước, lông ngực dài cả một đốt tay, trông chẳng khác nào một con khỉ đầu chó đội lốt người, ta từng nghe danh hắn rồi. Nói là hắn chẳng hiểu chút gì về âm luật, giết người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854096/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.