🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trang Vấn chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, hắn vắt chéo chân dài lên một khối đá trên đài, ánh mắt từ trên cao đảo qua một vòng phía dưới, cất tiếng: “Ai dám lên chiến?”

Dưới đài, không ít người máu còn chưa kịp lắng xuống, nhất là Tứ Lão Hoành Sơn, sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coi.

“Một năm không gặp, chẳng trách tên Trang Vấn đó không chỉ bất kính với bọn ta, còn coi thường cả Diệp Tử Quân. Không ngờ tiến bộ lại nhanh đến thế, e rằng đã gặp được kỳ ngộ!”

Lão đại trong bốn người không nói gì, giang hồ vốn là như vậy.

Phong thủy luân chuyển, mãi mãi có những hắc mã xuất hiện giữa trời xanh, mãi mãi có cá chép hóa rồng, mãi mãi có thần linh ngã xuống đài cao… Chính bởi thế, mới khiến máu nóng người ta sôi trào!

Thấy không ai ứng chiến, Trang Vấn nhếch khóe môi đầy chế giễu, lại hỏi lần nữa: “Ai dám lên chiến?!”

Cố Thậm Vi nhướng mày, đang định bước lên đài thì chợt nghe bậc thang dẫn lên đài cao vọng lại một giọng nói trầm thấp: “Ta đến!”

Cố Thậm Vi dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, thấy không biết từ lúc nào, trên bậc thang đã xuất hiện một đoàn người khí thế dàn hàng ngang mà đến. Trong đó có một kẻ nàng nhìn rất quen, không phải là tên Diệp Chiêu từng bị nàng đoạt kiếm trong khách đ**m hôm trước thì còn ai?

Người vừa lên tiếng đang đứng ngay bên cạnh Diệp Chiêu, thân mặc trường bào huyền sắc, tay nắm một thanh trường kiếm trắng như tuyết.

Người ấy tựa như được đẽo gọt từ đá, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đặc biệt đôi mắt có màu nhạt như hổ phách, thoáng nhìn đã thấy lạnh lẽo khó lường.

Bốn mắt giao nhau, trong lòng Cố Thậm Vi bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc không sao tả được.

Người kia cũng rất nhanh dời mắt đi, thân hình khẽ động, đã nhảy vọt lên đài.

“Hàn Thời Yến, huynh có thấy người đó không?”

Sắc mặt Hàn Thời Yến cũng trở nên nghiêm nghị: “Ta nhận ra đôi mắt ấy… Hắn từng xuất hiện trong cung. Hôm đó, người giả mạo Quan gia cũng có cặp mắt nhạt màu như vậy.”

Cố Thậm Vi đặt tay lên chuôi kiếm: “Ta cũng từng thấy người có đôi mắt ấy bên cạnh Giang thái sư, còn từng giao thủ với hắn.”

Khi ấy Giang thái sư hẹn nàng đánh cờ, người kia đứng hầu bên cạnh, chỉ là lúc ấy dùng không phải gương mặt này.

Cố Thậm Vi nghĩ đến việc mình đang cần tìm thần y Thục Trung, lại bỗng dưng bị cuốn vào một Đại hội Võ đủ loại người, phần thưởng lại trùng hợp chính là Kiến Tiên Lệnh, không nhịn được cười lạnh: “Xem ra ta quả nhiên là nhân vật lớn, đến cả Hồng Môn yến cũng có người muốn bày cho ta.”

Hàn Thời Yến nghe vậy, tay thò vào tay áo, trong ống tay hắn có giấu một chiếc nỏ cơ.

“Có cần rời đi trước không?”

Cố Thậm Vi nghe hỏi thì nhếch môi cười: “Ở Biện Kinh thì ta còn phải dè chừng giết người quá tay sẽ bị Hàn ngự sử bắt bỏ ngục, chứ trong giang hồ, ta phải buông tay mà chơi chứ… Hồng Môn yến thì sao, đã là tiệc thì phải ăn!”

Hai người còn đang nói chuyện thì nam tử mắt nhạt kia đã nhẹ nhàng đáp xuống đài, giọng lạnh lùng thốt ra một câu: “Diệp Tử Quân.”

Hắn chậm rãi xưng tên, rồi bất chợt rút kiếm, ánh kiếm chớp lên, khi đám đông còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tử Quân đã lướt qua người Trang Vấn.

Hắn quay lưng lại với Trang Vấn, đứng yên không ra chiêu lần nữa.

Trên thanh trường kiếm trắng muốt, máu đỏ tươi men theo lưỡi kiếm nhỏ xuống từng giọt, thấm đẫm đài cao.

Ngón tay Trang Vấn vừa đặt lên dây đàn còn chưa kịp bật xuống, hắn đã đứng đó, đồng tử mở to kinh ngạc. Giữa lúc quần hùng còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, máu tươi liền phun ra từ cổ hắn như suối trào…

Trang Vấn ngã rầm xuống đất, thân hình to lớn cùng cây đàn cứng như sắt cũng rơi mạnh xuống, vang lên một tiếng “ầm” nặng nề.

Diệp Tử Quân quay đầu, ánh mắt chuẩn xác đối diện với ánh mắt của Cố Thậm Vi: “Đệ nhất hung kiếm của Hoàng Thành tư Cố đại nhân, Lâu chủ Bình Đán lâu Cố Thậm Vi… Có dám cùng ta quyết chiến sinh tử? Cược chính là Kiến Tiên Lệnh!”

Lời hắn vừa dứt, người đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc lại là Diệp Chiêu đang đứng trên đài cao.

Hắn nhảy phắt lên, gấp gáp hét to: “Ca ca! Kiến Tiên Lệnh không thể giao cho nữ nhân kia, chúng ta còn phải dùng nó cứu trưởng lão mà!”

Vừa thốt ra lời, hắn như nhận ra điều gì đó không ổn, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Cố Thậm Vi chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười vang đến tai mọi người dưới đài, rõ ràng rành rẽ.

“Hai huynh đệ nhà các ngươi quả nhiên đều là trò cười cùng một ổ sinh ra! Diệp Tử Quân ngươi còn chẳng phải người đệ nhất, dựa vào cái gì mang Kiến Tiên Lệnh ra đánh cược? Diệp Chiêu ngươi thì lại càng nực cười, bản lĩnh thì không có, nhưng mắt nhìn người lại không tệ, biết rõ ta mạnh hơn ca ngươi, đủ sức đoạt lệnh từ tay hắn.”

Nói xong, Cố Thậm Vi liếc mắt ra hiệu cho Hàn Thời Yến, thân hình khẽ động, đã bay thẳng lên đài.

“Để ta đoán xem ngươi là người của phe nào? Giang thái sư đã vào ngục, vậy mà ngươi vẫn còn nguyên vẹn đến đây muốn giết ta, xem ra một con người như ngươi, lại phải đi làm chó cho mấy nhà, thật không dễ dàng gì!”

“Một người tốt như ta, vậy mà còn có kẻ muốn giết. Ừm… Giờ nghĩ lại, kẻ dám sai người đến giết ta, chắc chỉ có kẻ bị ta chọc giận thấu tim gan như Tô Quý phi kia thôi? Ấy chết, vốn dĩ ta chẳng định động đến bà ta, nhưng bà ta cứ nhất quyết đưa mặt tới sát kiếm ta…”

“Ngươi yên tâm, chờ ta tiễn ngươi lên đường rồi, sẽ lập tức hồi kinh, trực tiếp…”

Nói đến đây, nàng làm động tác cắt ngang cổ, ngón tay lướt qua cần cổ mình.

Diệp Tử Quân thoáng hiện nét bất ngờ trên gương mặt.

Hắn xoay nhẹ thanh trường kiếm trắng như tuyết trong tay: “Không biết kiếm của Cố đại nhân có nhanh bằng đầu óc ngài không?”

Những người đến từ Hằng Vận tiêu cục tham gia Đại hội Võ lâm đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt bối rối, không ai dám lên tiếng.

Ngay cả Minh chủ võ lâm và các đại diện môn phái đứng bên bậc thềm cao, khi nghe đến mấy chữ “Hoàng Thành tư” và “Đệ nhất hung kiếm”, sắc mặt ai nấy đều biến đổi rõ rệt.

Dù là Hoàng Thành tư, hay là danh hiệu Đệ nhất hung kiếm, đều là những cái tên lừng danh giang hồ!

“Chi bằng cứ để thiên hạ mở to mắt mà xem, Đệ nhất hung kiếm rốt cuộc là danh xứng với thực, hay chỉ hữu danh vô thực?”

Diệp Tử Quân nói xong, thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, thân pháp cực nhanh, tựa như dịch chuyển tức thời.

Dưới đài, Hàn Thời Yến chứng kiến cảnh ấy, tim nhảy lên tận cổ họng, nhưng mặt không đổi sắc, khẽ giơ tay lên xoa nhẹ d** tai trái.

Không ai chú ý, một nhóm người ăn mặc tầm thường đã âm thầm vây lại quanh hắn.

Hàn Thời Yến không biết võ công, chẳng giúp gì được cho Cố Thậm Vi, nhưng ít nhất… không thể trở thành vướng bận nàng!

Khóe môi Cố Thậm Vi nhếch lên, chân khẽ điểm một cái, thân hình lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.

Thanh trường kiếm trong tay nàng như một con hắc long sống dậy, chỉ vừa rút ra khỏi vỏ đã phóng lên một luồng kiếm ý sát khí bốc trời.

Diệp Chiêu đứng trên đài không khỏi trợn to mắt, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một tia máu trào ra khóe miệng.

Khóe mắt hắn liếc thấy những cao nhân cùng đứng xem trên bậc thang, chẳng rõ từ lúc nào đã đồng loạt lùi về sau một bước, khiến hắn trông như là kẻ duy nhất bước lên nghênh đón cái chết vậy…

Rõ ràng vẫn cách nhau một tầng bậc thang, hắn vậy mà lại bị kiếm khí của một nữ nhân làm bị thương.

Trong lòng Diệp Chiêu đã hoàn toàn tê dại.

Thì ra đêm qua, trong khách đ**m, Cố Thậm Vi đối với hắn… đã coi như là khách khí lắm rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.