🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến lao như điên về phía trước, đao kiếm vút qua xé rách y bào, rạch nát da mặt, vậy mà hắn không cảm thấy chút đau đớn nào.

Hắn chỉ muốn nhanh hơn, lại nhanh hơn nữa…

Cuối cùng, hắn đã trông thấy, giữa biển người hỗn loạn, bóng dáng thiếu nữ vận tang phục trắng toát ấy.

Toàn thân nàng, cả khuôn mặt đều nhuộm máu đỏ thẫm, chẳng thể phân biệt đó là máu kẻ địch hay máu của chính nàng.

Nàng đứng giữa núi thây biển máu, ánh mắt trống rỗng, như một thanh kiếm sắc lạnh vô tình, không còn chút cảm xúc nhân gian.

Mưa rơi lả tả hòa tan máu tươi, kéo thành những dòng suối đỏ len lỏi chảy khắp nơi.

So với ký ức của Hàn Thời Yến, Cố Thậm Vi trước mắt dường như nhỏ bé hơn rất nhiều. Nàng năm mười ba tuổi còn mang nét non nớt, trông chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Lão tổ phụ Cố gia mặc quan phục, đứng lặng trong bóng cây không xa, ánh mắt lạnh lẽo mà dữ tợn như loài thú khát máu.

“Ác quỷ như ngươi, kẻ điên cuồng giết người như ngươi, vốn không nên tồn tại trên thế gian này…”

Đám hán tử vây giết rõ ràng đều là ác đồ, vậy mà từng tên một lại gào thét xé ruột mắng thiếu nữ đang chống trả là tà ma yêu nghiệt.

“Phụ thân ngươi tạo phản, người Cố gia cũng chính miệng thừa nhận! Ngươi vốn nên đền mạng!”

“Chết đi là đúng! Cố gia vậy mà lại sinh ra giống nghiệt chủng thối tha như các ngươi…”

“Yêu nghiệt! Nộp mạng ra đây!”

Cố Thậm Vi dù lợi hại đến đâu cũng không thể đơn độc chống lại cả trăm người. Ánh mắt nàng đã hơi thất thần, tay chân tê cứng, ngay cả đứng cũng khó khăn!

Từng lớp binh sĩ cuồn cuộn tiến lên như đàn kiến vây quanh một con voi, từng người từng người chen nhau xông tới, hòng xé xác nàng bằng được.

Hàn Thời Yến trông thấy cảnh ấy, cảm thấy tâm can như bị nghiền nát. Dù đã tưởng tượng vô số lần về tình cảnh năm đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn mới hiểu mấy chữ “vây sát ở bãi tha ma” nhẹ nhàng đến mức nào, bọn người kia chết như thế… quá dễ dàng!

Chúng nên bị thiên đao vạn quả mới đúng!

“Dừng tay! Dừng tay! Ta là Hàn Thời Yến của Ngự Sử đài, ta bảo các ngươi dừng tay!”

Đúng vào khoảnh khắc ấy, đám binh sĩ đã vung cao đao kiếm, đồng loạt đâm về phía Cố Thậm Vi đang đứng chênh vênh trên đỉnh núi thây người… 

Hàn Thời Yến không nghĩ ngợi được gì, chỉ một lòng muốn nhanh hơn, nhanh hơn nữa!

Rốt cuộc, vào đúng khoảnh khắc kiếm đâm tới, hắn đã kịp chắn trước mặt tiểu cô nương mà mình ngày nhớ đêm mong.

“Dừng tay cho ta!”

Hàn Thời Yến dang rộng hai tay, kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới. Đa phần mọi người đều kịp thu kiếm lại, song vẫn có một hai mũi kiếm không kịp dừng, thẳng thừng đâm vào thân thể hắn.

Một mũi trúng vai trái, một mũi c*m v** bụng phải.

Cơn đau xé toạc truyền đến.

Chỉ bị đâm hai kiếm, mà đã đau đến thế…

Vậy thì Cố Thậm Vi sẽ đau thế nào đây?

“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta! Ta sẽ đưa Cố Thậm Vi vào cung diện thánh! Các ngươi mau lui ra hết cho ta!”

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Những kẻ vây giết đưa mắt nhìn nhau, dần dần buông vũ khí trong tay xuống…

Toàn thành Biện Kinh, không ai không biết Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến thấy họ đã ngừng tay, khẽ thở phào một hơi dài. May mà còn kịp…

“Lên đây, ta cõng nàng rời khỏi đây.”

Cố Thậm Vi vẫn không hề nhúc nhích. Hàn Thời Yến thấy vậy, lập tức quỳ xuống, không cho nàng phản kháng, cõng nàng lên lưng.

Vết thương bị kéo rách, đau đến tận xương, nhưng hắn vẫn chầm chậm đứng dậy.

Giọng nói khản đặc vang lên giữa màn mưa: “Tránh ra!”

Đám đông dần tách ra một con đường.

Hàn Thời Yến cõng Cố Thậm Vi, từng bước lảo đảo mà đi trên bãi tha ma… May mà… may mà… vẫn kịp…

Hắn có thể tiến cung diện thánh, điều tra rõ mọi vụ án, sớm ngày rửa sạch oan khuất cho Cố Hữu Niên…

Cố Thậm Vi… sẽ không cần chịu khổ nữa… nàng có thể…

Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khóe môi Hàn Thời Yến đột nhiên rỉ máu đỏ tươi. Mồ hôi đổ như mưa trên trán, nhìn qua như thể đang gánh chịu nỗi đau đớn cực hạn, thế nhưng khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười thỏa mãn vô cùng.

Bên kia cầu đá xanh, Cố Thậm Vi rốt cuộc không nhịn được nữa. Nàng nhẹ nhàng điểm chân, thân hình tung lên, bay vút qua cây cầu.

Cơ thể nàng đã cực kỳ suy nhược, một thân chân khí vận động để thi triển khinh công khiến cổ họng nàng dâng lên vị tanh ngọt.

Cố Thậm Vi gắng gượng nuốt xuống cơn khó chịu, ánh mắt lập tức quét về phía nén hương kia.

Hương trong lư đồng đã cháy quá nửa, vậy mà Hàn Thời Yến vẫn chưa có dấu hiệu thoát ra khỏi giấc mộng ảo.

“Tiểu tử này chết chắc rồi, không nghe khuyên can thì đây chính là kết cục. Người sống trên đời, ăn ngũ cốc tạp lương, ai mà chẳng có d*c v*ng, chẳng có hối tiếc. Ai lại không muốn quay lại quá khứ, thay đổi vận mệnh, sống một đời như ý?”

Lão Tà Y vừa nói vừa vuốt râu, quay đầu lại nhìn Cố Thậm Vi, bật tiếng tặc lưỡi mỉa mai: “Đám người ở Xuất Vân kiếm trang đúng là ác độc có thừa! Hại lão phu cả đời chưa đủ, nay còn kéo chết thêm một nhân tài nữa!”

Cố Thậm Vi chăm chú nhìn nét mặt Hàn Thời Yến. Thấy vẻ đau đớn đã tan biến, vành tai hắn bất chợt đỏ ửng lên, nàng lập tức đoán được chắc hẳn cảnh trong mộng của hắn đã thay đổi.

Không cần lão Tà Y nói, nàng cũng rõ: nếu Hàn Thời Yến không tỉnh dậy trước khi hương tắt, e rằng sẽ phải “mỉm cười dưới suối vàng” mất rồi!

Nghĩ đến đây, lại nghe tiếng lải nhải không dứt bên tai của lão Tà Y, nàng lập tức sinh bực:

“Biết là ông lo cho phụ thân mình, nhưng cũng không cần lải nhải không ngừng như thế!”

“Cái quả tim thối nát của ông cất vào trong bụng đi! Đến lúc đó ta sẽ cho ông một kiếm tiễn đi, để ông làm đại hiếu tử theo hầu phụ th*n d*** suối vàng!”

Thấy lão Tà Y mặt đỏ gay, run rẩy giơ tay chỉ nàng, “Ngươi ngươi ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi! Đừng có mở miệng là Xuất Vân kiếm trang, ngậm miệng lại thì là thâm tình sâu nặng. Tôn nữ của ông vẫn còn sống sờ sờ đứng đây này! Ông mà cũng ‘thâm tình’, chắc tự mình đẻ ra được đấy hả?”

“Già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ! Cứ tưởng thiên hạ ai cũng ngốc nghếch như ông chắc!”

Lão Tà Y tức đến nỗi suýt nghẹt thở, cảm thấy lồng ngực như bị đâm liền mấy nhát, nhát nào cũng chí mạng!

“Ngươi ngươi ngươi!”

Ông ta hận không thể ứng khẩu thành chương, nhưng chỉ lắp bắp được đúng mỗi một từ đó…

Còn Hàn Thời Yến, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.

Trong Hàn phủ, đèn kết hoa treo rợp, cửa sổ dán đầy chữ “Hỉ” đỏ chói.

Hàn Thời Yến cúi đầu nhìn bộ hỉ phục đỏ trên người mình, trong lòng không khỏi nghĩ: hôm nay là ngày đại hôn của mình, qua đêm động phòng hoa chúc này, Cố Thậm Vi sẽ hoàn toàn trở thành thê tử của y.

Nghĩ đến đó, hắn quay đầu lại nhìn, thấy chăn thêu uyên ương trải đầy giường, cả người như bốc hỏa càng lúc càng dữ.

Nóng quá! Chỉ tưởng tượng thôi, hắn đã có cảm giác như chính mình sắp bốc cháy.

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, bước nhanh đến bên bàn, đột ngột mở toang cửa sổ.

Gió mát ùa vào, lập tức khiến người ta dễ thở hơn nhiều…

Cơn gió ấy lật tung mặt bàn, để lộ một góc chiếc hộp đựng tranh.

Hàn Thời Yến vươn tay khẽ v**t v*, rút hộp ra, vừa mở nắp, vô số bức họa dày cộp lập tức tuôn trào…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.