Hàn Thời Yến lao như điên về phía trước, đao kiếm vút qua xé rách y bào, rạch nát da mặt, vậy mà hắn không cảm thấy chút đau đớn nào.
Hắn chỉ muốn nhanh hơn, lại nhanh hơn nữa…
Cuối cùng, hắn đã trông thấy, giữa biển người hỗn loạn, bóng dáng thiếu nữ vận tang phục trắng toát ấy.
Toàn thân nàng, cả khuôn mặt đều nhuộm máu đỏ thẫm, chẳng thể phân biệt đó là máu kẻ địch hay máu của chính nàng.
Nàng đứng giữa núi thây biển máu, ánh mắt trống rỗng, như một thanh kiếm sắc lạnh vô tình, không còn chút cảm xúc nhân gian.
Mưa rơi lả tả hòa tan máu tươi, kéo thành những dòng suối đỏ len lỏi chảy khắp nơi.
So với ký ức của Hàn Thời Yến, Cố Thậm Vi trước mắt dường như nhỏ bé hơn rất nhiều. Nàng năm mười ba tuổi còn mang nét non nớt, trông chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Lão tổ phụ Cố gia mặc quan phục, đứng lặng trong bóng cây không xa, ánh mắt lạnh lẽo mà dữ tợn như loài thú khát máu.
“Ác quỷ như ngươi, kẻ điên cuồng giết người như ngươi, vốn không nên tồn tại trên thế gian này…”
Đám hán tử vây giết rõ ràng đều là ác đồ, vậy mà từng tên một lại gào thét xé ruột mắng thiếu nữ đang chống trả là tà ma yêu nghiệt.
“Phụ thân ngươi tạo phản, người Cố gia cũng chính miệng thừa nhận! Ngươi vốn nên đền mạng!”
“Chết đi là đúng! Cố gia vậy mà lại sinh ra giống nghiệt chủng thối tha như các ngươi…”
“Yêu nghiệt! Nộp mạng ra đây!”
Cố Thậm Vi dù lợi hại đến đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854106/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.