Hàn Thời Yến khẽ nhếch khóe môi, lấy toàn bộ những bức tranh trong hộp ra.
Từng bức, từng bức lật xem, trong đó đều là tranh hắn vẽ Cố Thậm Vi, có dáng vẻ nàng ăn đến hai má phồng lên, có dáng nàng luyện kiếm dưới gốc lê, còn có cả cảnh hai người họ trên bè trúc giữa dòng nước hoa đào…
Ngón tay cầm tranh của Hàn Thời Yến chợt khựng lại, nụ cười trên môi hắn dần nhạt đi.
Hắn không tìm thấy bức tranh kia.
Tuy ký ức đã mơ hồ, nhưng hắn lờ mờ nhớ được, dường như từng có một cảnh, Cố Thậm Vi vận y phục đỏ rực của Hoàng Thành tư đứng đầu bè trúc, hoa đào lướt qua đỉnh đầu nàng, nàng cười rạng rỡ, ngông cuồng vô cùng…
“Trường Quan, Cố đại nhân đã vào Hoàng Thành tư rồi sao?”
Trường Quan ngẩn người, gãi đầu: “Cố đại nhân? Cố đại nhân nào cơ? Công tử người chẳng phải vui quá hóa hồ đồ rồi sao, cả nhà họ Cố đều bị bắt cả rồi, giờ chỉ còn Cố Thập Thất cô nương, nào có vị Cố đại nhân gì chứ…”
“Huống hồ đại nhân Hoàng Thành sứ Lý đại nhân là người ghét nữ tử nhất, sao có thể cho nữ nhi vào Hoàng Thành tư làm quan được?”
Hàn Thời Yến ngẩn ra, lẽ nào hắn nhớ nhầm rồi?
“Công tử, canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên đi đón dâu thôi! Người chẳng phải đã đợi ngày này rất lâu rồi sao?”
Hàn Thời Yến khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong sân, không biết từ bao giờ cây quế kia đã bị thay bằng một gốc lê,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854107/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.