🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến khẽ nhếch khóe môi, lấy toàn bộ những bức tranh trong hộp ra.

Từng bức, từng bức lật xem, trong đó đều là tranh hắn vẽ Cố Thậm Vi, có dáng vẻ nàng ăn đến hai má phồng lên, có dáng nàng luyện kiếm dưới gốc lê, còn có cả cảnh hai người họ trên bè trúc giữa dòng nước hoa đào…

Ngón tay cầm tranh của Hàn Thời Yến chợt khựng lại, nụ cười trên môi hắn dần nhạt đi.

Hắn không tìm thấy bức tranh kia.

Tuy ký ức đã mơ hồ, nhưng hắn lờ mờ nhớ được, dường như từng có một cảnh, Cố Thậm Vi vận y phục đỏ rực của Hoàng Thành tư đứng đầu bè trúc, hoa đào lướt qua đỉnh đầu nàng, nàng cười rạng rỡ, ngông cuồng vô cùng…

“Trường Quan, Cố đại nhân đã vào Hoàng Thành tư rồi sao?”

Trường Quan ngẩn người, gãi đầu: “Cố đại nhân? Cố đại nhân nào cơ? Công tử người chẳng phải vui quá hóa hồ đồ rồi sao, cả nhà họ Cố đều bị bắt cả rồi, giờ chỉ còn Cố Thập Thất cô nương, nào có vị Cố đại nhân gì chứ…”

“Huống hồ đại nhân Hoàng Thành sứ Lý đại nhân là người ghét nữ tử nhất, sao có thể cho nữ nhi vào Hoàng Thành tư làm quan được?”

Hàn Thời Yến ngẩn ra, lẽ nào hắn nhớ nhầm rồi?

“Công tử, canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên đi đón dâu thôi! Người chẳng phải đã đợi ngày này rất lâu rồi sao?”

Hàn Thời Yến khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong sân, không biết từ bao giờ cây quế kia đã bị thay bằng một gốc lê, trên cành đang nở đầy những bông hoa trắng muốt, rực rỡ…

Chuyện này không đúng!

Hàn Thời Yến siết chặt tay lên ngực, tuy không còn nhớ rõ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, vào một ngày mưa kia, khi hắn nhìn cây quế ấy là cảm giác tim đập loạn nhịp, vui mừng đến phát cuồng.

Cố Thậm Vi ở đây sống rất tốt, nhờ vào màn “anh hùng cứu mỹ nhân” từ trên trời giáng xuống của hắn, hai người họ ở bên nhau một cách vô cùng thuận lý thành chương.

Thế nhưng…

Tay Cố Thậm Vi đã đặt lên chuôi kiếm, cột hương kia chỉ còn một đoạn nữa là cháy hết, nếu Hàn Thời Yến còn không tỉnh lại thì sẽ không kịp mất!

Nàng nghĩ vậy, tim đã như nhảy lên tận cổ họng.

Đám người Tà Y bị sát khí ngút trời bùng lên của Cố Thậm Vi làm cho dựng cả lông tơ, nổi da gà khắp tay. Lão Tà Y cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con gà cao su bị bóp nghẹt cổ, muốn kêu “ngươi ngươi ngươi” cũng không thốt nổi thành lời!

Đúng lúc ấy, Cố Thậm Vi động. Mặt nàng không cảm xúc bước vào lương đình, giơ tay lên.

“Nếu huynh còn không tỉnh lại, thì ta sẽ tát cho tỉnh!”

Đám ám vệ đang định lộ mặt nghe thấy câu ấy thì cứng người lại…

Chuyện này! Sau này phu nhân mà tát Hàn ngự sử, bọn họ nên can hay không? Báo hay không báo? Vậy chẳng phải là, Hàn ngự sử ở triều đình thì tát văn võ bá quan, về nhà lại bị nương tử tát à?

Cố Thậm Vi thấy lông mi Hàn Thời Yến khẽ run, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh, trong lòng mừng rỡ, quả nhiên là tát có hiệu quả!

Nàng nghĩ vậy, không do dự mà giơ tay tát thẳng về phía đầu Hàn Thời Yến. Ngay khoảnh khắc lòng bàn tay sắp chạm đến, Hàn Thời Yến đột ngột mở mắt!

Cố Thậm Vi đầu tiên là mừng rỡ, sau đó cười gượng gạo.

Hàn Thời Yến quay đầu nhìn bàn tay bên má mình: “Cố thân sự định tát ta sao?”

Cố Thậm Vi ho khan mấy tiếng, giống như bị bỏng, lập tức giấu tay ra sau lưng: “Đâu có đâu có, sao ta lại đi tát huynh được, ta chỉ là… muốn sờ thử mặt huynh, xem có phát sốt hay không thôi…”

Lúc này Hàn Thời Yến đã từ trên bồ đoàn đứng dậy, hắn phủi nhẹ áo bào trên người.

Mày mắt khẽ cong, hắn nhìn Cố Thậm Vi đang đứng trước mặt, mỉm cười: “Ừm, chính là cảm giác này. Cố thân sự trong giấc mộng dịu dàng quá mức, một là không lừa ta, hai là không tát ta, ba là không qua cầu rút ván… Cho nên bị ta vạch trần rồi.”

Im lặng chính là tử để diễn tả Tà Y Cốc hôm nay.

Hàn Thời Yến vừa nói, vừa đưa tay lên xoa xoa đầu Cố Thậm Vi.

Ánh mắt Cố Thậm Vi sâu thẳm nhìn hắn: “Huynh đang định tìm đánh phải không? Ta không dịu dàng chỗ nào?”

Người xung quanh nghe vậy, ai nấy đều cạn lời, chỉ có nàng là dám tự xưng dịu dàng… Nếu Hàn Thời Yến mà không tỉnh lại, lúc này chắc đã bị nàng tát cho không biết bao nhiêu cái, còn bọn họ cũng e là đã bị róc thịt bằm nhuyễn làm bùn rồi…

Làm sao nàng còn mặt mũi mà lớn tiếng tự nhận mình dịu dàng? Dịu dàng mà được gọi là “Hung Kiếm” à?

Hàn Thời Yến khẽ cười, nắm lấy bàn tay nàng còn giấu sau lưng, rồi nhìn sang lão Tà Y: “Giờ ngài có thể bắt đầu chữa trị được chưa? Hương chưa cháy hết, ta đã tỉnh lại, ba cửa ải đều đã vượt qua.”

“Ta nghĩ, một Tà Y đường đường chính chính, chẳng lẽ lại nói lời không giữ lời tới ba lần?”

Lão Tà Y ngẩn người, ba lần?

Ông ta lật đi lật lại tính toán trong lòng, tức thì nghẹn một bụng lửa, tên tiểu tử này mặt dày đến vô liêm sỉ rồi! Trước kia còn chưa vượt ải đã nói gì mà “không cần gọi phụ thân”, giờ vượt rồi lại bắt đầu tính sổ cái điều kiện ấy!

Ông lườm thanh kiếm bên hông Cố Thậm Vi một cái, bực bội tiến lên: “Lão phu một lời nói ra như đinh đóng cột. Đi theo ta!”

Hàn Thời Yến liếc nhìn Cố Thậm Vi, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng đều nhẹ nhõm không ít.

Lão Tà Y đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã dẫn hai người đến trước một căn tiểu trúc lâu. Ngoài tiểu tôn nữ của ông thì những người khác đều không theo tới.

Bên trong trúc lâu bày trí vô cùng đơn sơ, một mặt tường kín mít những hộc tủ đựng dược liệu, trên mỗi ô đều viết đầy chữ, phía trước là vài cái thang gỗ, trông không khác gì hiệu thuốc bình thường trong thành Biện Kinh.

Lão Tà Y chỉ vào chiếc ghế, ra hiệu cho Cố Thậm Vi ngồi xuống, đặt tay lên chiếc gối mềm trên mặt bàn.

“Mặc dù ta đã nhìn ra vấn đề của ngươi, nhưng vẫn nên bắt mạch trước, để kê thuốc đúng bệnh.”

Lão Tà Y giơ tay lên, đầu ngón tay vừa chạm đến mạch cổ tay của Cố Thậm Vi, lại không nhịn được liếc nhìn Hàn Thời Yến đang đứng phía sau nàng.

“Tiểu tử, thật sự không cần ta xem xem đầu óc ngươi có vấn đề gì sao?”

Ai đời lại vì nương tử đối xử quá tốt, không đánh không mắng, mà phát hiện ra mình đang nằm mơ? Nghĩ kỹ lại thấy thế nào cũng giống như bị hạ cổ! 

“Vậy đám ám vệ ngươi mang theo, là để bảo vệ ngươi khỏi bị nương tử tát à? Xuất Vân kiếm trang thật độc ác, nghĩ kỹ lại thấy may mà ta không cưới Vô Tận Thủ, nếu không lúc này người bị tát không phải ngươi mà là ta rồi!”

Hàn Thời Yến chỉ khẽ lắc đầu, cười không đáp.

Lão Tà Y trông thấy thế đành bỏ cuộc, ông cũng lắc đầu theo, rồi đặt tay lên mạch Cố Thậm Vi.

Một lúc lâu sau, ông mới nhìn nàng một cái: “Ngươi có thể sống tới giờ, quả thật là kỳ tài võ học! Nếu không phải tuổi còn nhỏ mà nội công đã thâm hậu đến mức có thể phân tán phần lớn công lực để bảo vệ lục phủ ngũ tạng… thì cỏ trên mộ ngươi giờ này cũng đã cao hơn đầu người rồi!”

“Trên đời này, tuyệt đối không thể có người thứ hai như ngươi.”

“Nhưng ta có thể chữa. Chỉ cần lão phu chịu ra tay, thiên hạ này không ai là ta không cứu được!”

Lời vừa dứt, khí chất toàn thân lão Tà Y đột nhiên thay đổi, thoáng chốc như hóa thân thành cao nhân ẩn thế.

Ông vuốt râu, đứng dậy đi lên lầu hai, chẳng mấy chốc mang xuống một viên thuốc sáp nhỏ, đưa cho Cố Thậm Vi.

“Ngươi uống viên thuốc này vào, tánh mạng sẽ giữ được. Sau đó ta sẽ châm cứu liên tục bảy ngày, đồng thời uống thuốc sắc bảy ngày, sẽ hồi phục được chín phần. Phần còn lại cần tự ngươi điều dưỡng dần, không quá ba năm sẽ khỏi hẳn.”

“Đừng nhìn lão phu bằng ánh mắt ấy! Lão phu chính là có y thuật như thần! Chỉ tiếc là năm xưa ngoại tổ mẫu của ngươi mắt mù, không chọn ta, lại chọn cái gã thợ rèn hôi rình kia thôi!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.