Cố Thậm Vi nhận lấy viên thuốc, bóp vỡ lớp sáp trắng bên ngoài, bên trong lộ ra một viên thuốc tròn, màu xanh biếc trong suốt, thoạt nhìn chẳng khác nào hạt châu lưu ly.
Gần như ngay khoảnh khắc lớp sáp vỡ ra, một mùi thuốc nồng đậm tràn ngập khắp tiểu trúc lâu.
Lão Tà Y ngửi thấy, đau lòng kêu to: “Mau ăn mau ăn! Thuốc này là tổ truyền, ăn một viên là mất một viên, lão phu cũng không phối lại được!”
Cố Thậm Vi không chút do dự, lập tức nhét viên thuốc vào miệng. Viên thuốc vừa chạm lưỡi liền tan, một mùi mốc hăng xộc thẳng lên khiến nàng suýt chút nữa nôn ra, mùi mốc chưa tan lại bị vị đắng nối tiếp…
Đắng tới mức nào ư? Cố Thậm Vi cảm thấy, gần như còn đắng hơn cả những cay đắng nàng từng nếm suốt mười sáu năm cộng lại!
Một cơn buồn nôn dâng lên, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra! Nhưng muốn nôn cũng không nôn nổi, viên thuốc sớm đã tan ra trong miệng, dù có nôn cũng chẳng nôn ra được gì nữa rồi.
“Há miệng.”
Cố Thậm Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hàn Thời Yến, lập tức ngoan ngoãn há miệng, một viên ô mai ngọt ngào được nhét vào, lớp đường bọc mật, mật lại bọc đường, vị ngọt lan khắp cổ họng, trung hòa vị đắng, khiến nàng cảm thấy mình được cứu sống.
Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn lão Tà Y, giọng âm u: “Thuốc tổ truyền của ông chẳng còn mấy viên, nên mới nhìn người mà ra tay, thấy ai thuận mắt thì cứu, không thuận mắt thì mặc kệ chứ gì!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854108/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.