Cố Thậm Vi nhận lấy viên thuốc, bóp vỡ lớp sáp trắng bên ngoài, bên trong lộ ra một viên thuốc tròn, màu xanh biếc trong suốt, thoạt nhìn chẳng khác nào hạt châu lưu ly.
Gần như ngay khoảnh khắc lớp sáp vỡ ra, một mùi thuốc nồng đậm tràn ngập khắp tiểu trúc lâu.
Lão Tà Y ngửi thấy, đau lòng kêu to: “Mau ăn mau ăn! Thuốc này là tổ truyền, ăn một viên là mất một viên, lão phu cũng không phối lại được!”
Cố Thậm Vi không chút do dự, lập tức nhét viên thuốc vào miệng. Viên thuốc vừa chạm lưỡi liền tan, một mùi mốc hăng xộc thẳng lên khiến nàng suýt chút nữa nôn ra, mùi mốc chưa tan lại bị vị đắng nối tiếp…
Đắng tới mức nào ư? Cố Thậm Vi cảm thấy, gần như còn đắng hơn cả những cay đắng nàng từng nếm suốt mười sáu năm cộng lại!
Một cơn buồn nôn dâng lên, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra! Nhưng muốn nôn cũng không nôn nổi, viên thuốc sớm đã tan ra trong miệng, dù có nôn cũng chẳng nôn ra được gì nữa rồi.
“Há miệng.”
Cố Thậm Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hàn Thời Yến, lập tức ngoan ngoãn há miệng, một viên ô mai ngọt ngào được nhét vào, lớp đường bọc mật, mật lại bọc đường, vị ngọt lan khắp cổ họng, trung hòa vị đắng, khiến nàng cảm thấy mình được cứu sống.
Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn lão Tà Y, giọng âm u: “Thuốc tổ truyền của ông chẳng còn mấy viên, nên mới nhìn người mà ra tay, thấy ai thuận mắt thì cứu, không thuận mắt thì mặc kệ chứ gì!”
Những người không cần dùng thuốc tổ truyền, chỉ cần tùy tiện châm vài kim là cứu được, thì cứu cũng không sao. Nhưng nếu cần dùng đến thuốc tổ truyền thì phải bày ra dáng vẻ thần bí tà dị, kiểu như: lão phu tuy có thể cứu, nhưng ngươi ta không vừa mắt, cho nên… miễn cứu!
Lão Tà Y bị nghẹn một ngụm khí, ho sặc sụa đến đỏ bừng cả mặt, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới thổi râu trợn mắt, tức giận trừng Cố Thậm Vi: “Ngươi ăn nói bừa bãi gì đó, lão phu sao có thể là loại người như thế!”
Cố Thậm Vi cười toe toét, nụ cười kia không cần nói cũng rõ rành rành: ông chính là loại người như thế.
Một bên, Hàn Thời Yến lắng nghe Cố Thậm Vi đấu khẩu cùng lão Tà Y, nhưng ánh mắt chăm chú dừng trên gương mặt nàng. Thấy sắc mặt nàng sau khi uống thuốc dần khá hơn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Lão Tà Y bị làm cho xấu hổ lẫn giận dữ, quay đầu gọi tôn nữ đang cầm chuông nhỏ: “Trúc Linh, đi theo gia gia bốc thuốc Thất Chuyển Hồi Sinh.”
Thiếu nữ tên Trúc Linh ngoan ngoãn gật đầu, lén lút liếc nhìn Hàn Thời Yến một cái, không kìm được mà nói: “Cố tỷ tỷ, ta thật sự rất ngưỡng mộ tỷ, trong vòng tám trăm dặm quanh đây, trâu đực nào ta cũng từng nhìn, nhưng chẳng có con nào vừa đẹp lại vừa chung tình như thế cả.”
“Nếu tỷ có bí thuật gì tìm mỹ nam, có thể dạy ta không? Ta không tham đâu, tìm được năm người là đủ rồi.”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đồng thời rơi vào im lặng.
Năm người mà còn bảo không tham?!
Lão Tà Y nghe vậy lại khịt mũi coi thường: “Tiểu nha đầu, con còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nếu thật sự tìm được một người như thế này rồi, thì phải bỏ hết bốn người còn lại, con nỡ bỏ không? Chi bằng nghe theo cách gia gia dạy ngươi lúc trước, trực tiếp bắt về, cho uống một bát thuốc… cho đỡ phiền!”
Hai tổ tôn ấy cứ thế thản nhiên bàn luận rồi thẳng thừng rời đi.
“Trước đó, trong ảo mộng, huynh đã thấy gì? Không thể nào chỉ vì trong mộng ta không tát huynh nên huynh cảm thấy không quen được…”
Thật ra nàng và Hàn Thời Yến đấu võ mồm thì ngày nào chẳng có, nhưng ra tay thật thì rất hiếm.
Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu lắng mà si tình của Hàn Thời Yến.
Tim Cố Thậm Vi khẽ run một cái. Nàng thề, ánh mắt Hàn Thời Yến hiện giờ mà nhìn một vị đại thần bị tấu chương buộc tội, thì vị đại thần ấy cũng sẽ tưởng hắn muốn cùng mình sống một đoạn tình thâm đau khổ…
Chưa kịp để Hàn Thời Yến lên tiếng, Cố Thậm Vi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bốc cháy, đau đớn đến mức chân nhũn ra, lập tức ngồi bệt xuống đất, khoanh chân tĩnh tọa, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Thuốc đắng như luồng khí xoáy điên cuồng, càn quét khắp thân thể nàng, tựa như muốn nghiền nát, rồi từng tấc từng tấc sinh ra cái mới.
Cố Thậm Vi vốn định an ủi Hàn Thời Yến đôi câu, thế nhưng giờ phút này, nàng chẳng còn hơi sức mà để tâm đến người khác, toàn thân run rẩy, giống như vừa bị vớt từ giữa sông lên, ướt đẫm lạnh buốt.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau kịch liệt kia rốt cuộc cũng rút lui. Cố Thậm Vi vận hành một vòng nội tức, sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Hàn Thời Yến ngồi xếp bằng đối diện, gần như ngay khoảnh khắc nàng mở mắt đã lập tức quỳ gối nhổm người dậy, ôm nàng vào lòng.
Cố Thậm Vi khẽ ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng vươn tay, vòng qua ôm lấy eo hắn.
Vòng tay của Hàn Thời Yến rất ấm, vạt áo hắn thoang thoảng hương trầm dịu nhẹ, giống như hương hoa lê trong ký ức ấu thơ ấm áp của nàng.
“Báo cho nàng một tin tốt lành, bát thuốc Thất Chuyển Hồi Sinh kia, không phải để uống mà là dùng để ngâm thuốc tắm.”
Cố Thậm Vi khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang thầm thì trong mộng: “Hàn Thời Yến, phải làm sao bây giờ… có lẽ ta sẽ ‘hại’ huynh cả đời mất.”
“Ừ, vậy chúng ta cùng nhau đi ‘hại’ Đại Ung một đời.”
*
Đầu thu năm Thịnh Hòa thứ ba mươi, một cơn mưa rào đổ xuống, lá vàng lá xanh rơi đầy trên con đường lát đá.
Thời tiết vừa se lạnh, món cua nhồi cam và canh thịt dê lại bắt đầu thịnh hành. Dù thế sự xoay vần ra sao, thì các hàng quán ăn vẫn luôn tấp nập như cũ.
Trước cửa quán canh bầu ngoài chợ phía ngoài Tây, người xếp hàng dài tăm tắp. Tiểu đồng đón khách trước cửa không biết đã thay từ lúc nào, người mới này da ngăm hơn một chút so với Liễu Dương, cao gầy, mỗi khi cười lại để lộ hàm răng trắng sáng vô cùng ưa nhìn.
Nghe nói là cháu ở quê của chủ quán, đến giúp việc kiếm ít bạc, sau này còn về quê cưới thê tử.
“Liễu Dương đâu rồi?” Một thực khách vừa trở về Biện Kinh hiếu kỳ hỏi.
Tiểu đồng nọ hiển nhiên bị hỏi nhiều thành quen, lưu loát đáp: “Huynh ấy được vận may lớn, bái nhập môn hạ của đại nhân Hàn Kính Nghiêm ở Đại Lý tự, sau này sẽ dự thi tú tài, học hành làm quan đó. Lần sau gặp lại, chư vị chắc phải gọi một tiếng Liễu đại nhân rồi.”
Các khách quen nghe vậy đều cảm thấy vinh dự lây, người nào người nấy đều rạng rỡ bàn tán rôm rả.
Trong góc ngồi gần cửa sổ của quán, Cố Thậm Vi nhướng mày nhìn Hàn Thời Yến: “Hàn ngự sử, huynh xem, một tiên sinh sống sờ sờ như huynh đặt ngay trước mặt, vậy mà Liễu Dương lại bỏ gần tìm xa, chọn đường đi theo vị đường huynh kia.”
Lão Tà Y tuy tính tình cổ quái, nhưng y thuật lại nói một là một, nói bảy ngày khỏi là bảy ngày khỏi.
Sau bảy ngày, Cố Thậm Vi lo nghĩ cho Trương Xuân Đình, liền cùng Hàn Thời Yến quay đầu trở về Biện Kinh. Hai người lên đường như vũ bão, rốt cuộc trời chưa sáng đã vào đến cổng thành.
Trong thành dường như không có gì thay đổi, ngay cả việc Trương Xuân Đình được phong làm An Vương cũng đã dần lắng xuống.
Cố Thậm Vi căng tai nghe ngóng suốt cả buổi sáng, cũng chỉ nghe được vài ba chuyện phong lưu đồn đại.
Hàn Thời Yến móc bạc đặt lên bàn, mỉm cười đứng dậy: “Liễu Dương lanh lợi, giỏi xã giao, ta thực chẳng hợp làm thầy hắn.”
Tính hắn cố chấp cứng nhắc, cả khuôn mặt đều viết chữ “nghịch”, con đường hắn đi không hợp với Liễu Dương, nhưng lại có thể hợp với Vương Cảnh.
Chỉ là lúc này nói ra còn quá sớm, không đề cập thì hơn.
Hai người dùng xong bữa sáng, không nán lại lâu, lập tức lên ngựa phi nhanh về nhà.
Cả một chặng đường gió bụi vất vả, dù là đôi thiếu niên trẻ trung như Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến cũng thấy khá mệt mỏi.
Cố Thậm Vi chỉ mong sớm về nhà, húp một bát lớn canh sườn sen do Thập Lý nấu, rồi tắm rửa thay đồ, ngủ một giấc thật ngon đến tận nửa ngày.
May mà Trương Xuân Đình vẫn bình an làm An Vương, triều cục hiện tại cũng ổn định, không có gì dị thường, khiến họ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Cố thân sự! Hàn ngự sử! Hai vị xin dừng bước!”
Sau lưng vang lên một tiếng gọi the thé, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến liếc nhìn nhau rồi quay người lại, thấy một nội thị mặc đồ thái giám cưỡi ngựa phóng như bay tới.
“Hai vị đại nhân xin dừng bước! Quan gia có khẩn dụ, thỉnh hai vị lập tức theo nô gia đi một chuyến!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.