Nội thị truyền khẩu kia trạc hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặt trắng không râu, chính giữa ấn đường có một nốt ruồi đỏ chói.
Hắn một mình một ngựa, thở hổn hển, sau lưng chẳng có bóng dáng cung nhân nào đi theo.
Trên hông đeo lệnh bài ra vào cấm cung, giọng nói the thé sắc nhọn, như thể cổ họng bị người bóp nghẹt.
“Lộ công công, không biết Quan gia truyền triệu gấp như vậy là có chuyện gì?” Cố Thậm Vi đưa mắt quan sát nội thị kia, trong lòng không khỏi sinh nghi.
Nàng cùng Hàn Thời Yến rời Biện Kinh rất kín đáo, khi quay về lại càng không một tiếng động. Vừa mới đặt chân vào thành, thậm chí còn chưa kịp bước qua cửa nhà, trong cung đã lập tức có người đến truyền triệu, thế này chẳng phải quá mức “gấp gáp” rồi sao?
Huống hồ, Quan gia triệu Hàn Thời Yến thì còn hiểu được, dù gì hắn cũng là thân thích hoàng gia, chính quy.
Nhưng còn nàng, về công, nàng không còn là Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư, bên trên lại có Trương Xuân Đình che chở; về tư, từ khi nàng vào Biện Kinh đã lật tung mấy vụ án cũ, giẫm nát thể diện của Quan gia không thương tiếc. Lão già ấy hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi còn không hết, sao có thể vội vàng truyền nàng tiến cung?
Tám, chín phần mười là trong cung đã xảy ra biến cố.
Cố Thậm Vi âm thầm cân nhắc, thấy Hàn Thời Yến gọi tên Lộ công công, hiển nhiên hắn là thái giám thật chứ không phải giả mạo.
Lộ công công ngẩng mặt lên, khóe mắt như có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854109/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.