Nội thị truyền khẩu kia trạc hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặt trắng không râu, chính giữa ấn đường có một nốt ruồi đỏ chói.
Hắn một mình một ngựa, thở hổn hển, sau lưng chẳng có bóng dáng cung nhân nào đi theo.
Trên hông đeo lệnh bài ra vào cấm cung, giọng nói the thé sắc nhọn, như thể cổ họng bị người bóp nghẹt.
“Lộ công công, không biết Quan gia truyền triệu gấp như vậy là có chuyện gì?” Cố Thậm Vi đưa mắt quan sát nội thị kia, trong lòng không khỏi sinh nghi.
Nàng cùng Hàn Thời Yến rời Biện Kinh rất kín đáo, khi quay về lại càng không một tiếng động. Vừa mới đặt chân vào thành, thậm chí còn chưa kịp bước qua cửa nhà, trong cung đã lập tức có người đến truyền triệu, thế này chẳng phải quá mức “gấp gáp” rồi sao?
Huống hồ, Quan gia triệu Hàn Thời Yến thì còn hiểu được, dù gì hắn cũng là thân thích hoàng gia, chính quy.
Nhưng còn nàng, về công, nàng không còn là Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư, bên trên lại có Trương Xuân Đình che chở; về tư, từ khi nàng vào Biện Kinh đã lật tung mấy vụ án cũ, giẫm nát thể diện của Quan gia không thương tiếc. Lão già ấy hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi còn không hết, sao có thể vội vàng truyền nàng tiến cung?
Tám, chín phần mười là trong cung đã xảy ra biến cố.
Cố Thậm Vi âm thầm cân nhắc, thấy Hàn Thời Yến gọi tên Lộ công công, hiển nhiên hắn là thái giám thật chứ không phải giả mạo.
Lộ công công ngẩng mặt lên, khóe mắt như có lệ quang, nói: “Hai vị đại nhân theo nô gia vào cung rồi sẽ rõ.”
Thấy vẻ mặt hắn bi thương như vậy, Cố Thậm Vi hơi sững người, quay đầu nhìn sang Hàn Thời Yến bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, rồi là người đầu tiên xoay ngựa chuyển hướng.
Ba người ba ngựa phóng như bay thẳng vào hoàng cung. Thấy cung nhân kia không xuống ngựa, Cố Thậm Vi cũng không vội động đậy.
Nàng lặng lẽ quan sát, phát hiện đội tuần tra của Điện Tiền tư trong cung rõ ràng đông hơn lần trước nàng tới. Viên Hoặc và Đào Nhiên đều đã chết, chức Phó đô kiểm điểm Điện Tiền tư hẳn đã được thay người mới. Mà các tiểu đội trưởng tuần tra lần này, nàng nhìn qua đều là gương mặt lạ, không ai quen biết.
Chẳng bao lâu, Lộ công công đã dẫn hai người tới trước Thùy Củng điện. Hắn xuống ngựa, lau khóe mắt.
Sau đó cung kính hành lễ với Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, giọng nói có phần run rẩy, mang theo mấy phần e ngại: “Hai vị đại nhân… khi nãy ở ngoài cung nô gia không tiện nói nhiều, thực tình là… Quan gia e là không ổn rồi.”
“Hiện giờ An Vương và Hàn Vương đều đang ở Văn Đức điện…”
Nghĩ tới chuyện Hàn Thời Yến đã rời Biện Kinh khá lâu, hắn lại cúi giọng giải thích: “An Vương và Hàn Vương đều là thân sinh cốt nhục của Quan gia. Sau khi diện kiến hai vị hoàng tử, Quan gia sẽ có chiếu truyền riêng. Hiện giờ Hàn thái phó và Lý thái bảo đều đã đến Văn Đức điện. Trưởng công chúa, phò mã cùng một số hoàng thân quốc thích thì đang tạm đợi tại Thùy Củng điện.”
“Chỉ e hai vị đại nhân cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Thùy Củng điện vốn là nơi thường ngày Quan gia nghe chính sự. Trong hậu cung, ngài vẫn ở tại Phúc Ninh điện. Còn Văn Đức điện chỉ là nơi để Quan gia nghỉ ngơi khi xử lý chính vụ mệt nhọc.
Lộ công công nói rồi, lại dùng tay áo lau lệ ở khóe mắt.
Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn vào trong điện, quả nhiên thấy bên trong đã có vài người an tọa. Đảo mắt một vòng, nàng nhận ra phụ mẫu của Hàn Thời Yến, còn có Lỗ Quốc Công mới nhậm chức Ngụy Trường Mệnh, bên cạnh là “lão mụ” Hoàng Thành tư luôn như hình với bóng, Lý Tam Tư.
Ngụy Trường Mệnh vừa trông thấy nàng, hai mắt sáng rực rỡ, sau đó ra sức nháy mắt không ngừng, trông chẳng khác gì mí mắt đang bị chuột rút.
“Miệng ngươi bị khâu lại rồi à?” Cố Thậm Vi bất đắc dĩ thốt lên.
Vừa nói xong, hai người đồng thời ra tay.
Cố Thậm Vi bất ngờ vươn tay chộp lấy Lộ công công bên cạnh, nhưng hắn lại vung tay áo một cái, ném mạnh một quả cầu tròn vào sát chân nàng. Quả cầu lập tức bốc lên làn khói mờ mờ màu hồng phấn, mùi hương quen thuộc ngay tức khắc ập thẳng vào mặt!
“Cố thân sự,” Hắn cười lạnh, “Nếu không nhờ ngươi khi trước trong đại điện liều mình chống đỡ, sao bọn ta có thể biết trên đời lại có thứ độc dược khiến cao thủ võ lâm mất hết công lực?”
“Đừng trách nô gia, muốn trách thì trách Trương Xuân Đình, đang yên đang lành lại không chịu làm Hoàng Thành sứ, cứ nhất định đòi nhận tổ quy tông.”
Nói đến đây, sắc mặt Lộ công công đã chẳng còn chút nào thương xót như trước. Hắn nhìn Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đang dựa vào khung cửa điện, đứng cũng không vững, nụ cười đắc ý lộ rõ trên môi.
“Chim khôn chọn cành mà đậu, Hàn Vương điện hạ mới là chính thống. Trương Xuân Đình kia, một kẻ chẳng biết từ đâu chui ra, cũng xứng tranh ngôi vị ấy?”
Hắn vừa nói, vừa hất cằm về phía bên trong điện: “Trưởng công chúa, Tô Quý phi nương nương lòng dạ nhân từ, đặc biệt đưa cả nhà các người đến đây đoàn tụ.”
Trưởng công chúa và Ngụy Trường Mệnh nghe vậy, giận đến mức muốn bật dậy, nhưng phía sau họ đã bị đám thị vệ mặc giáp bao vây dày đặc.
Hiển nhiên, trong Thùy Củng điện này đã sớm bố trí sẵn cung thủ mai phục từ lâu.
“Khụ khụ, ngươi nói xong chưa đấy?”
Nụ cười trên mặt Lộ công công cứng lại, hắn vội quay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi bên cạnh, chỉ thấy làn khói hồng nhạt đã tan sạch, còn nàng thì lười biếng dựa vào khung cửa, tay cầm một thanh trường kiếm, vẻ mặt nhàn nhã, chẳng có chút nào là đứng không vững như vừa rồi.
Nàng đưa liếc mắt nhìn sang: “Còn chiêu nào lợi hại hơn không? Sao không dứt khoát giết luôn Lý Tam Tư với Ngụy Trường Mệnh đi? Nếu hai người họ chết, chẳng phải ta có cớ tạo phản, giành luôn cái chức Hoàng Thành sứ à?”
Bên trong điện, Lý Tam Tư hừ lạnh một tiếng: “Gió lớn vậy mà không sợ trật lưỡi à? Diêm Vương không thu ngươi, e là miệng ngươi nói mạnh quá thổi bay cả địa phủ mất thôi!”
Cố Thậm Vi khinh khỉnh liếc Lý Tam Tư: “Vịt chết mỏ còn cứng, nhưng cũng không cứng bằng miệng đại nhân đâu!”
Thấy nàng còn có tâm trạng đấu võ mồm, Lộ công công nhận ra có điều bất ổn, lập tức xoay người định bỏ chạy. Nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu thì đã bị một thanh trường kiếm đen nhánh kề thẳng vào cổ, nhóm giáp binh trong điện thấy vậy lập tức rút kiếm xông tới.
“Cứu ta! Cứu ta! Nàng ta không có võ công, chỉ là hổ giấy dọa người thôi! Mau giết ả!”
Lộ công công hô hoán, song lại không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào. Lòng hắn thoáng run rẩy, sống lưng lạnh toát.
Trong Thùy Củng điện yên tĩnh đến rợn người, không một tiếng binh khí va chạm, cũng không một lời hò hét, chẳng khác nào bước chân vào cổ mộ.
Lộ công công cố gắng xoay đầu nhìn lại phía saum thấy đám đao phủ đứng sau mọi người khi nãy, giờ đây đều ngã lăn ra đất. Mắt họ trợn trừng, chính giữa trán đều cắm một đồng tiền đồng.
Cố Thậm Vi tay phải đặt kiếm lên cổ hắn, tay trái còn tung lên tung xuống một đồng tiền nhỏ.
Trong đại điện, chỉ còn vang lên tiếng va chạm thanh thúy của đồng tiền trong không trung.
Cố Thậm Vi uể oải ngáp một cái: “Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ hai lần ngã xuống cùng một cái hỗ sao? Giờ đây nội lực của ta như nước lớn dâng trào mà chẳng có chỗ phát tiết, hận không thể xới tung cả thành Biện Kinh lên. Một chút độc đó, đừng nói là ta nín thở không hít phải…”
“Dù có trúng độc đi nữa, ta cũng có thể tự mình ép ra.”
Nói rồi, nàng giơ tay ngoắc một cái, trực tiếp giật đứt đai lưng của Lộ công công, trói chặt hai tay hắn lại, rồi giơ tay lên bẻ luôn quai hàm của hắn.
Chân bước nhẹ như mèo, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lý Tam Tư: “Ngươi chắc là chưa trúng độc chứ? Còn không mau giao giải dược ra?”
Lý Tam Tư hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, chẳng hề có dáng vẻ gì là nội lực tán hết. Y nhìn Ngụy Trường Mệnh bằng ánh mắt ghét bỏ: “Ta giả vờ trúng chiêu, hắn mới là trúng thật. Đại nhân có được Lỗ Quốc Công như thế này, đúng là phúc lớn!”
Vừa nói, y liếc nhìn Lộ công công mặt mày hoảng hốt đang đứng trước cửa, móc từ ngực ra một hộp nhỏ, lôi một viên thuốc thô bạo nhét vào miệng Ngụy Trường Mệnh, rồi ném cả cái hộp vào lòng hắn.
“Ngươi đi phát thuốc đi! Dù sao cũng phải dùng được vào việc gì đó chứ!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.