Mặt mũi Ngụy Trường Mệnh đỏ bừng, cười gượng một tiếng, vận động tay chân rồi bắt đầu lần lượt phát thuốc giải cho mọi người.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Thậm Vi khẽ nhíu mày.
Lý Tam Tư không đáp lời, chỉ lặng lẽ quan sát nàng kỹ lưỡng. Thấy sắc mặt nàng hồng hào, không còn vẻ ốm yếu mỏng manh như thể gió thổi là đứt hơi như trước, lập tức yên tâm trong lòng, nói: “Xem ra chuyến đi Thục Trung của ngươi thuận lợi. Đại nhân nếu hay tin, hẳn sẽ vô cùng vui mừng.”
Hắn vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Hàn Thời Yến đứng bên cạnh, đáy mắt sâu thẳm, hạ giọng: “Mọi việc đều trong dự liệu.”
Chúng nhân trong Thùy Củng điện sau khi giải được, ùn ùn kéo nhau chạy như bay về phía Văn Đức điện cách đó không xa.
Vừa tới trước cửa đại điện, liền ngửi thấy mùi huyết tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Cố Thậm Vi, Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh đi sau cùng, lặng lẽ len lỏi vào nội thất.
Thi thể trên mặt đất đã được người ta khiêng đi, máu tươi cũng đã được lau dọn, chỉ là những vết máu còn loang lổ chưa kịp thay trên rèm trướng vẫn hiển hiện rõ ràng, như đang lặng lẽ tố cáo những gì vừa diễn ra nơi đây.
Trong lòng Cố Thậm Vi dâng lên trăm mối nghi ngờ, nhưng lúc này rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để chất vấn.
Quan gia đang nằm trên giường bệnh, hình dung tiều tụy, thần sắc héo úa, hơi thở thoi thóp, rõ ràng đã gần kề cái chết. Dù chuyến vào cung lần này là âm mưu của Tô Quý phi và Triệu Thành, nhưng có một điều bọn họ không hề nói dối, tình trạng của Quan gia quả thật không ổn, xem chừng chẳng trụ được bao lâu nữa.
Bên giường còn có một nữ tử sắc mặt vàng vọt mang theo vài phần bệnh khí, cổ tay đeo chuỗi Phật châu, đầu cài phượng trâm, hẳn chính là Hoàng hậu Trung cung trước nay luôn sống ẩn dật trong cung.
Đứng sau lưng nàng là Trương Xuân Đình, trên người hắn không còn bộ quan bào đỏ như máu của Hoàng Thành tư, mà đã thay bằng một chiếc trường sam màu đen nhánh.
Đây là lần đầu tiên Cố Thậm Vi trông thấy Trương Xuân Đình trong hình dạng thế này, so với vẻ đẹp chói lọi kiêu kỳ khi mặc y phục đỏ, thì lúc khoác lên người trường bào đen, vẻ đẹp ấy lại trở nên thanh nhã đến phi phàm, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính ngưỡng, chẳng dám khinh nhờn nửa phần.
Trước mặt hắn còn đứng một hài đồng tầm hai, ba tuổi. Tiểu hài này chẳng chút âu lo, tay còn cầm một múi quýt, miệng bi bô: “Ăn ăn ăn!”
Tiếng trẻ thơ non nớt vang lên khiến nét mặt Quan gia cũng dịu đi vài phần.
Ngài đưa mắt nhìn về phía đám người đang đứng chen chúc trong điện, yếu ớt phẩy tay: “Tụ tập ở đây làm gì? Trẫm đã sớm lập di chiếu, truyền ngôi cho An Vương Triệu Xuân Đình. Sau khi An Vương đăng cơ, lập Thái tử là Triệu… Triệu Nghĩa.”
Ngài vừa nói, tay vừa khẽ v**t v* bàn tay bụ bẫm của tiểu hài tử kia, rõ ràng đứa trẻ ấy chính là Triệu Nghĩa mà ngài vừa nhắc đến.
Lời vừa dứt, Quan gia nhắm mắt lại. Khi mọi người chuẩn bị òa lên khóc tang thì ngài lại chậm rãi mở mắt ra lần nữa…
Giọng nói yếu ớt như tơ liễu: “Ra ngoài hết đi. Trưởng công chúa… Hàn Thời Yến ở lại… còn cả Cố thân sự nữa…”
Hoàng hậu nghe vậy, là người đầu tiên đứng dậy. Nàng đón lấy đứa nhỏ từ tay Trương Xuân Đình, nhẹ nhàng ôm vào lòng, dịu dàng bước ra ngoài, dẫn mọi người rời khỏi nội thất.
Căn phòng chợt trở nên vắng lặng và rộng rãi hơn hẳn.
Quan gia liếc nhìn Trưởng công chúa: “Tông thân, giao lại cho ngươi trấn giữ. Xuân Đình căn cơ còn nông… sát nghiệt lại nặng… Trẫm không muốn thấy đám họ Triệu xếp hàng đến tìm mình…”
Trưởng công chúa vừa cất tiếng khóc, bỗng nghẹn lại hơn nửa.
Bà còn tưởng người sắp chết lời nói ắt thiện lương, muốn bù đắp phần nào những thiếu sót với Trương Xuân Đình…
Nào ngờ lại nói những lời này. Trong lòng ngài, Trương Xuân Đình chẳng khác nào một sát thần máu lạnh!
“Tiểu Nghĩa còn nhỏ tuổi… ngươi… ngươi phải bảo vệ nó!”
Ngài nói rồi lại nhìn về phía Hàn Thời Yến, ánh mắt phức tạp khôn tả: “Chỉ tiếc… cữu cữu không còn cơ hội trông thấy con cưới vợ sinh con nữa rồi…”
Hắn dường như muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ khẽ khàng, khàn khàn nói ra một câu như vậy, rồi ánh mắt đờ đẫn, mông lung rất lâu, mãi đến khi nhìn về phía Cố Thậm Vi, nhẹ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Trong lòng Cố Thậm Vi chấn động mạnh, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn vị hoàng đế đang nằm trên giường.
Thế nhưng, ngài đã không nhìn nàng nữa, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Sống mũi Cố Thậm Vi cay cay. Nàng chẳng phải vì bệnh tình nguy kịch của hoàng đế mà xúc động, mà là… nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, vị đế vương cao cao tại thượng, từng coi bách tính như cỏ rác, lại có thể nói ra lời xin lỗi… với nàng… với phụ thân nàng, Cố Hữu Niên.
“Các người lui ra hết đi, để ta được ở lại một mình với phụ thân ta một lát.”
Cố Thậm Vi đứng gần cửa nhất, nàng liếc mắt nhìn Trương Xuân Đình rồi dẫn đầu xoay người rời đi, hòa vào dòng người đang chờ khóc tang bên ngoài.
Trong phòng tức khắc yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Hoàng đế khi nãy còn nằm mê man trên giường bỗng mở bừng hai mắt, ánh mắt sáng rực như người đang hồi quang phản chiếu, nhìn chằm chằm Trương Xuân Đình, trong mắt chứa đầy tức giận: “Bây giờ ngươi hài lòng rồi sao?”
Khóe môi Trương Xuân Đình nhếch lên đầy mỉa mai: “Hài lòng điều gì? Sư phụ ta đã chết rồi, cho dù ngài có quỳ dưới điện Diêm Vương xin lỗi, người cũng không thể sống lại.”
“Cố Hữu Niên trong lòng ngươi quan trọng đến vậy sao? Ta mới là phụ thân ngươi, ngươi sắp kế thừa giang sơn của ta, lại đối xử với phụ thân mình như thế ư?”
Trương Xuân Đình lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Tô Quý phi thích nuôi sủng vật, không chỉ chim chóc mà còn có chó. Tường lãnh cung bị ta đục một lỗ nhỏ, lúc ấy ta đói đến hoa mắt chóng mặt, nằm bò bên mép lỗ mà nhìn ra ngoài… Các người ngồi dưới gốc hoè, đang cho chó ăn xương thịt.”
“Phụ hoàng anh minh như vậy, dĩ nhiên biết rõ vì sao bà ta lại cố tình dẫn chó tới chỗ đó… Biết rõ sau bức tường có một đôi mắt đói khát đến phát xanh.”
“Ta không có tên. Mẫu thân đặt cho ta cái tên ‘Xuân Đình’, bởi cả đời bà chìm đắm trong ngày hôm ấy, ngài từng sủng hạnh bà trong viện xuân, để rồi sinh ra ta. Trước khi gặp Cố Hữu Niên, ta chẳng phải con của ai cả. Ta là một đống bùn thối bị vứt ngoài khe trời.”
Hắn không có tên, không có thân phận, không có phụ mẫu. Là một kẻ vô dụng, sống lay lắt trong kẽ hở của nhân gian.
“Người cho ta một sinh mệnh mới, mới là phụ thân ta.”
Trương Xuân Đình nói rồi, lạnh lùng nhìn người đang nằm liệt trên giường: “Nếu được, ta càng muốn mang họ Cố, gọi là ‘Cố Xuân Đình’.”
Quan gia tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Trương Xuân Đình: “Ngươi, ngươi, ngươi… đồ nghịch tử! Ta muốn sửa lại…”
Trương Xuân Đình lắc đầu, vẻ chẳng hề bận tâm: “Ngài rõ rồi đấy, ta kế vị Đại Ung là theo di chiếu, không phải vì ngài ban cho ta thể diện, mà là ta cho ngài thể diện cuối cùng. Giang sơn này, hiện giờ vẫn còn họ Triệu, chưa phải họ Trương, càng chưa phải họ Cố.”
Quan gia tức thì rũ xuống, thất thần như ngã quỵ.
Không ai hiểu rõ hơn ông, những gì Trương Xuân Đình nói, đều là sự thật.
Đứa nhi tử này, như một con sói lẻn vào đàn cừu, tàn sát đến mức không còn mảnh giáp.
Ngài cứ ngỡ mình là người đang đánh cờ, nhìn Trương Xuân Đình tranh đấu cùng Tô Quý phi , nào ngờ cuộc chơi đã sớm đổi người.
“Nơi đây chỉ còn ta và ngài, Quan gia cần gì phải diễn vai một người phụ thân hiền từ.”
“Ta vốn định rời khỏi Biện Kinh, làm một người bình thường. Nhưng Giang thái sư lại dám bắt cóc Cố Thậm Vi, khiến ta hiểu ra một đạo lý, chỉ khi quyền lực tối cao nằm trong tay, ta mới có thể bảo vệ được nàng.”
Ba năm trước, khoảnh khắc phải tận mắt chứng kiến người thân quan trọng nhất trong đời chết đi, quá đỗi đau đớn.
Hắn không muốn trải qua lần thứ hai. Và càng không muốn, để Cố Thậm Vi phải trải qua một lần nào nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.