Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiểu công chúa Ninh An là vẫn ngây ngô không hiểu mình đã gây ra đại họa gì. Điều này cũng dễ hiểu, công chúa vốn dĩ là bảo bối muội muội của Độc Cô Ninh Duệ, nên trước nay nói năng chưa từng cấm kỵ điều gì. Chỉ là… đây là lần đầu tiên công chúa nói huynh trưởng của mình như vậy trước mặt mọi người.
Lát sau, nàng quyết định lên tiếng , hướng Độc Cô Ninh Duệ giận đến tím mặt, tay siết thành quyền kia mà lanh lảnh cất giọng :
“ Thái tử điện hạ, tiểu công chúa còn nhỏ, người sẽ không để tâm chứ?”
“…” Hắn không trả lời, nhưng ít nhất nàng cũng thấy khuôn mặt hắn đã dần dần bình thường trở lại.
“ Được rồi, bây giờ mời thái tử !”
Ninh Duệ gật đầu, bước lên một bước, ngón tay cầm lên sáo ngọc đã được đưa tới, mắt phượng đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm cây sáo một chút, sau đó mới kề lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Nếu tiếng đàn của nàng là nhẹ nhàng dứt khoát thì tiếng tiêu của hắn ngân nga từng khúc.
Nếu tiếng đàn của nàng lúc thê lương lúc yêu đời thì tiếng tiêu của hắn lại tĩnh mịch , cô đơn lạ thường.
Mọi người gần như đắm chìm vào giai điệu ấy. Chỉ có mỗi mình nàng là chẳng có phản ứng gì. Trong bụng thầm nghĩ, hóa ra tài cán của tên tiểu tử này chỉ có vậy thôi, làm nàng còn hồi hộp lắm… Đông Phương Lam Triệt, phu quân của nàng còn thổi hay hơn nhiều!
Có lần, nàng đi dạo trong hoa viên vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-ma-manh-vuong-phi/468142/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.