Chương 30: Ác mộng
Khi tôi tỉnh lại, trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng men theo đường nét người trước mặt phân chia ra bóng tối rồi rơi vào mắt tôi, dung mạo người nọ từ từ rõ ràng từ trong một mảnh mơ hồ. Đôi mắt màu nhạt của hắn chớp chớp, dường như cũng vừa mới tỉnh giấc, lộ ra vẻ ngây ngô như trẻ con.
Tôi thật sự rất thích hắn vào lúc này.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hắn trở nên trong trẻo, trong nháy mắt chủy thủ đã kề lên cổ tôi, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da thịt tôi, lạnh đến mức khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Người này ngủ còn mang theo chủy thủ bên mình, quả nhiên là đã quen với việc bị ám sát rồi.
“Sao cô lại ở đây?”
Tôi bất đắc dĩ cười nói: “Nếu ta muốn hại ngài, còn cần phải đợi đến khi ngài tỉnh lại sao?”
Tôi chỉ chỉ cổ tay mình, cổ tay tôi vẫn còn bị hắn nắm trong tay, Cơ Ngọc dường như vừa mới ý thức được hắn đang nắm tay tôi, có chút kinh ngạc ngắm nghía một hồi rồi chậm rãi buông ra.
Cuối cùng tôi cũng có thể rút tay về, có chút cứng đờ mà cử động. Vết xanh đỏ trên cổ tay hẳn là có thể chứng minh là do hắn dùng sức nắm chặt không buông, chứ không phải do tôi cố tình nhét cổ tay vào.
“Đêm qua ngài gặp ác mộng, tôi nghe thấy động tĩnh sang xem ngài thì ngài liền nắm lấy tay tôi, tôi gọi mãi không tỉnh cũng giãy không ra, mệt quá nên ngủ luôn ở đây.” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn thản nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800318/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.