🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 24: Tâm Phi

Trong bóng tối mịt mùng, những giác quan khác trở nên nhạy bén lạ thường, sự im lặng từ phía Cơ Ngọc cũng kéo dài đến bất thường. Một lúc lâu sau, hắn khẽ bật cười, tôi quay đầu về phía phát ra tiếng cười nhưng vẫn chỉ thấy một bóng đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả.

Hắn thản nhiên nói: “Cô có căn cứ gì?”

“Chúng ta có phải nên nghĩ cách ra ngoài không?”

“Không vội trong chốc lát đâu.”

Thái độ của hắn vô cùng thong dong, tôi thở dài một tiếng, nắm lấy cổ tay hắn nói: “Ngài chưa từng say bao giờ, mỗi lần uống rượu trở về trên người tuy có mùi rượu nhưng hơi thở lại không có bao nhiêu mùi rượu.”

“Có lẽ là ngậm hoa quả hóa giải mùi rượu.”

“Nhưng người Mộ Vân đâu có thói quen này, với sự cẩn thận của ngài muốn đóng vai một thương gia, sao có thể có tác phong quý tộc này? Chỉ có thể nói là ngài vốn dĩ không uống rượu, bất luận là với thân phận Cơ Ngọc hay Diệp Tư Thần, ngài hẳn là đã dùng cách nào đó đổi rượu rồi?”

“Vậy còn miễn nhiễm với mọi loại độc thì sao?”

“Ta chỉ là suy đoán, bởi vì mỗi lần ngài dùng độc phấn đều không dùng thuốc giải. Đương nhiên cũng có thể là ta không thấy, sau này ngài đưa cho ta độc dược phòng thân, để xác minh ta sẽ hạ độc ngài.”

Đối diện một trận tĩnh lặng, tôi có thể đoán được vẻ mặt cạn lời của Cơ Ngọc lúc này.

Tôi cười cười nói: “Ngài không hề hấn gì, thuốc giải ta chuẩn bị cũng uổng phí rồi. Sau đó ta mới xác định ngài miễn nhiễm với mọi loại độc.”

“Về việc ngài sợ bóng tối, cũng là suy đoán. Mỗi lần trước khi trời tối đều sẽ đốt đèn, ngủ cũng phải để một ngọn nến, trước kia chúng ta ở nơi hoang dã đốt lửa trại ngài cũng sẽ không rời khỏi đống lửa quá xa.”

“Có lẽ ta chỉ là thích sáng sủa hơn một chút.”

“Nhưng mạch đập của ngài bây giờ đang rất nhanh, chúng ta bị chôn vùi lâu như vậy cả người vẫn rất căng thẳng, lúc yên tĩnh không tiếng động lại càng rõ ràng, chẳng phải là vì ngài sợ bóng tối sao?”

“……”

“Về phần Hàn bá, cái túi thơm trên người ông ấy là do phường thêu Lăng Thường làm. Ta từng xem qua sổ sách của ông ấy, ông ấy sử dụng cách ghi số của Yến quốc, chuyện này hẳn là không phải trùng hợp.”

Thời gian này Cơ Ngọc để tôi theo Hàn bá học quản lý sổ sách, tôi phát hiện Cơ Ngọc còn có rất nhiều sản nghiệp ngầm giao cho người như Hàn bá quản lý, những người đó là ai đây? Vì sao lại trung thành với Cơ Ngọc như vậy?

Năm đó huyết mạch vương thất Yến quốc vì ôn dịch chết hết. Hàn thừa tướng nhân cơ hội muốn đoạt quyền soán vị, kết quả khơi mào nội loạn Yến quốc. Ba đại gia tộc Hàn, Phùng, Đỗ mỗi nhà một phe tranh giành quyền lực, kết quả bị các nước khác liên hợp thừa cơ đánh úp, dẫn đến diệt vong hoàn toàn. Lúc đó, chư hầu các nơi đánh nhau đều là vì giương cao ngọn cờ chính nghĩa, sau khi Yến quốc diệt vong liền tiêu diệt toàn bộ gia tộc Hàn thị soán vị.

Chỉ là lúc đó chư hầu thảo phạt quá nhiều, mỗi người một bụng dạ, vì chuyện chia cắt Yến quốc suýt chút nữa lại đánh thêm một trận. Sau này Chu Thiên Tử đứng ra hòa giải, an bài lợi ích của mỗi chư hầu thỏa đáng, lúc này mới tránh được một trận đại chiến. Cũng chính là từ sau đó Chu quốc thu hồi được một phần ba đất đai Yến quốc, Chu Thiên Tử danh tiếng nổi như cồn uy vọng rất cao.

Vào thời điểm Yến quốc loạn lạc, Cơ Ngọc vẫn còn làm con tin ở đó. Lúc bấy giờ, Cơ Ngọc đã là Thiếu Tể của Yến quốc. Dòng họ chính của Hàn gia không thể bảo toàn được nhưng cứu được vài nhánh họ hàng bên cạnh thì vẫn có thể. Nghĩ mà xem, những sản nghiệp ngầm này của hắn, chắc chắn là giao cho những người Hàn gia năm xưa mà hắn đã cứu, giúp trông coi.

Tính từ lúc Yến quốc bắt đầu nội loạn đến nay cũng đã tám năm. Hẳn là hắn đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ từ trước đó nữa. Với cơ ngơi ngầm nhiều đến vậy, một mạng lưới tình báo và tiền bạc khổng lồ như thế, cùng đám thuộc hạ trung thành kia, thảo nào những lời thuyết phục của hắn chưa từng thất bại, lời khuyên của hắn chưa từng sai lầm. Thực tế, bản thân hắn đã nắm trong tay sức mạnh có thể xoay chuyển cả một cuộc chiến tranh.

Tôi từng gặp qua rất nhiều người như vậy, quân chủ, tướng lĩnh, thần tử cũng từng luồn lách giữa bọn họ nhưng tôi chưa từng gặp qua một người nào đáng sợ như Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc bật cười, rung động từ lồng ngực hắn truyền đến đầu ngón tay rồi lan sang tay tôi. Hắn nói: “Cô ấy à, chỉ cần nắm được chút manh mối nhỏ nhặt là có thể dựng nên toàn bộ bức tranh. Ngay cả những điều ta không nói, không muốn nói, cô cũng từ từ đoán ra được. Thật đáng sợ! Ta cứ có cảm giác rồi sẽ có ngày chúng ta cùng nhau chết mất.”

Vậy là hắn đã thừa nhận những suy đoán của tôi rồi.

“Tống Trường Quân nói Cơ Ngọc công tử mà huynh ấy biết vốn thích uống rượu, gan dạ hơn người, ngài lại từng trúng phải tuyệt tức độc. Vì sao bây giờ lại trở nên khác biệt đến thế?”

“… Chúng ta có lẽ nên nghĩ cách thoát ra ngoài thì hơn?”

“Không cần vội vàng trong lúc này.” Tôi dùng chính lời của hắn đáp lại rồi nói thêm: “Chúng ta đều bị đè chặt không nhúc nhích được, chỉ còn cách chờ người khác đến cứu thôi.”

Cơ Ngọc im lặng một hồi. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm nhận được từ đầu ngón tay mạch đập đều đặn, mạnh mẽ và làn da căng chặt của hắn, như thể trái tim đang nhảy múa trên tấm lụa được kéo căng.

Thình thịch, thình thịch.

Thình thịch.

“Cô biết ta từng trúng độc rồi mất hai năm để giải độc.” Hắn chậm rãi mở lời.

“Ừm.”

“Trong quá trình giải độc, ta đã từng bị mù.”

“… Ngài bị mù bao lâu?”

“Một năm.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à… sau đó giải được độc thì mắt sáng lại. Cũng nhờ cái tuyệt tức độc này, từ đó về sau ta không còn thích bóng tối, mình đồng da sắt và cũng không còn hợp để uống rượu nữa.”

Hắn kể rất nhẹ nhàng, cứ như thể đó chỉ là những chuyện cũ bình thường, chỉ là da thịt hắn vẫn căng chặt, chưa hề thả lỏng.

Giữa chúng tôi có một khoảnh khắc yên tĩnh, mùi bụi đất tràn ngập trong không gian chật hẹp thấp bé này khiến người ta cảm thấy khó mà hô hấp. Tôi khẽ thở dài một tiếng nói: “Vẫn chưa có ai muốn cứu chúng ta, chúng ta sẽ không thật sự chết ở chỗ này chứ.”

“Vậy thì cũng thật là hoang đường.” Trong bóng tối tiếng cười của hắn vang lên, nói: “Ta đối với người muốn cùng ta chết chung này còn chưa hiểu biết gì cả. Mấy ngày trước ta gặp Tống Trường Quân, huynh ấy nói với ta tuy huynh ấy từ nhỏ cùng cô lớn lên nhưng cũng không hiểu cô, từ sau khi mẫu thân cô qua đời thì không ai có thể biết cô đang nghĩ gì nữa.”

Tôi cười cười: “Ta không giống ngài, ta không có bí mật gì, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi là được rồi.”

Dường như bởi vì tôi quá dễ dàng buông lỏng khiến người ta kinh ngạc, lại có lẽ là vấn đề quá nhiều không biết bắt đầu từ đâu, hắn nghĩ một lát mới mở miệng hỏi: “Mẫu thân của cô là người như thế nào? Bà ấy lại vì sao qua đời?”

Vấn đề này có chút xa xôi, trong đầu tôi mơ hồ hiện lên người phụ nữ tươi tắn hay cười kia, Bà ấy luôn miệng gọi tôi Cửu Cửu, có thể gọi tên tôi ra những âm điệu cao thấp khác nhau.

“Bà ấy là… người ta từng gặp thông minh nhất, cả đời bà ấy đều nắm giữ trong tay bà ấy.” Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, hồi tưởng lại cuộc đời bà ấy: “Bà ấy là cô nhi, khi còn nhỏ cơm không đủ no áo không đủ ấm sống vô cùng gian nan, nguyện vọng lớn nhất chính là thoát khỏi nghèo khổ, sống cuộc sống an ổn nhàn hạ. Thế là bà ấy nỗ lực trở thành ca y nổi danh, tiếp cận phụ hoàng, như nguyện được nạp làm Như phu nhân. Âm thầm lặng lẽ rời xa tranh đấu, ở hậu cung sống cuộc sống an ổn mà bà ấy muốn. Cho dù là những ngày tháng cuối cùng lâm bệnh, bà ấy cũng là hạnh phúc, vào năm ta bảy tuổi thì qua đời.”

Mẫu thân tôi thật ra rất thông minh, thường cùng tôi bình phẩm về đủ loại thủ đoạn của các phu nhân hậu cung, luôn luôn rất chuẩn xác. Có lẽ bà ấy có thể tranh giành, chỉ là bà ấy không muốn mà thôi.

Bà ấy tin rằng người mỗi người có số mệnh, ngoài lúc lâm chung dặn dò tôi đi thân cận Kỳ Kỳ để được vương hậu nuôi dưỡng ra thì đối với tôi không có gì quan tâm khác. Cả đời bà ấy yêu bản thân mình nhất, vì chính mình mà sống, chưa từng dựa dẫm vào ai, vừa không tham lam cũng không từ bi, sống vô cùng tiêu sái.

Cơ Ngọc chậm rãi mở miệng: “Cô chưa từng nghi ngờ cái chết của mẫu thân cô, rốt cuộc có phải thật sự là do bệnh mà chết?”

“Mẫu thân của ta xuất thân ca y, thân phận của bà ấy trong số các phu nhân trong cung là thấp nhất, dưới gối chỉ có một mình ta là con gái, phụ vương lại cực kỳ ít khi sủng hạnh bà ấy. Phu nhân như vậy thật sự quá nhỏ bé không đáng kể, đến mức cái chết của bà ấy không có một chút sóng gió nào. Sau này ta tự mình điều tra qua, bà ấy không có lý do gì để bị hại, không uy hiếp đến bất cứ ai, thậm chí ngay cả giá trị lợi dụng cũng không lớn. Nếu muốn hận cũng có thể hận, tỷ như vị thái y kia đến muộn, tỷ như phụ vương chưa từng quan tâm đến mẫu thân, tỷ như gian phòng ẩm thấp tối tăm của chúng ta. Nhưng hận những thứ này thì có ý nghĩa gì? Nếu không muốn hận cũng sẽ không hận.”

“Cô nói như vậy, giống như từ trước đến nay cô đều sống rất tốt, không oán hận ai.”

Tuổi nhỏ mất mẹ, đến tuổi cập kê thì nước mất nhà tan, hôn ước bị hủy bỏ, cùng tỷ tỷ lưu lạc khắp nơi rồi ly tán, lại bị người ta hạ độc uy hiếp làm tỳ nữ. Xem ra ngày tháng của tôi có lẽ rất khó có thể tệ hơn được nữa.

“Hình như ta vẫn luôn sống không tốt nhưng thật sự là không có ai đáng để oán hận, từ nhỏ đã là như vậy.”

Khiến người ta tuyệt vọng chính là, tất cả những gian nan khốn khổ thấu xương đó đều không phải là lỗi của ai. Lật đi lật lại xem chỉ có một câu nói nhẹ bẫng do vận mệnh không tốt.

Hóa ra, tất cả những gì ngươi phải gánh chịu, chỉ đơn giản là do vận may không tốt mà thôi.

“Vậy chắc là… vận may của tôi không tốt lắm,” Tôi khẽ cười, giọng điệu nhẹ bẫng.

Bên kia im lặng rất lâu.

Tôi chợt nghĩ, có lẽ sự lạnh nhạt đến tàn nhẫn của mình đã khiến ngay cả một người máu lạnh như hắn cũng phải kinh ngạc.

“Trên đời này… sao lại có người như cô…” Hắn khẽ bật cười, giọng nói trầm thấp: “Tất cả những gì cô trải qua, trong mắt chỉ đơn thuần là cuộc chiến sinh tồn. Cô thật giống mẫu thân cô, luôn tự mình nắm giữ vận mệnh, chưa bao giờ để bản thân mất kiểm soát.”

Cuộc đời mẫu thân tôi tuy rằng không thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng được như ý nguyện, nếu có thể giống như bà ấy thì cũng rất tốt.

Tay Cơ Ngọc thả lỏng nằm trong tay tôi, đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu. Tôi ngoắc ngoắc ngón tay hắn, hỏi: “Vậy ta có thể hỏi ngài vì sao lại chán ghét phụ thân của ngài như vậy không? Danh tiếng của ông ấy xưa nay vẫn luôn rất tốt.”

Hắn khẽ cười, trong tiếng cười ẩn chứa sự chế giễu mà tôi từng cảm nhận được khi lần đầu nhắc đến phụ thân hắn. Có lẽ nỗi sợ bóng tối đã gột rửa lớp vỏ bọc bên ngoài hoặc có lẽ vì sinh tử khó lường, đây là lần đầu tiên hắn kể cho tôi nghe về chuyện của mình.

“Vị Chu Thiên Tử kia, một mặt diễn trò nhân từ, mặt khác từ nhỏ đã dạy ta rằng nhân nghĩa, thiện lương chỉ là giả dối, lợi ích và lợi dụng mới là chân lý. Người đời, xét cho cùng cũng chỉ là sự chồng chất của thân thế, tài năng, tính cách và phẩm hạnh, chỉ cần hiểu cách lợi dụng và thao túng, có thể nhào nặn bất cứ ai thành hình dạng mình mong muốn. Đối nhân xử thế cũng như buôn bán, mỗi đồng tiền bỏ ra đều phải nghĩ cách kiếm lời gấp bội, mỗi chút lợi ích hy sinh đều phải tính toán đường lui, còn những kẻ hay vật cản đường đều chỉ là lũ kiến cỏ.”

“Cô nghĩ ta không lương thiện nhưng lão ta còn độc ác gấp trăm lần ta. Điều đáng sợ hơn là lão ta đã lừa gạt được hầu hết mọi người. Mẫu thân ta, huynh trưởng, tỷ tỷ và cả huynh đệ Cố gia, tất cả đều tin tưởng và yêu quý lão, đến khi bị lão hãm hại vẫn không một lời oán thán, thật khiến người ta ghê tởm đến tận xương tủy.”

Chu Thiên Tử nổi tiếng đức độ trong giới chư hầu, đến cả những chúa công bá đạo nhất cũng phải thừa nhận, Thiên Tử mới thực là bậc quân vương nhân thiện lễ nghĩa, là tấm gương sáng cho thiên hạ, lòng dạ bao la thương xót muôn dân. Trước đây, tôi chỉ nghĩ ông ta là một vị quân chủ giỏi giang, vừa có danh tiếng tốt đẹp, vừa có lợi lộc thực tế, từng có khí thế chấn hưng vương thất nhà Chu.

Nhưng Chu Thiên Tử trong lời kể của Cơ Ngọc, nghe ra lại tàn nhẫn và đáng sợ đến vậy.

Cơ Ngọc khẽ cười, chậm rãi nói tiếp: “Giá mà bọn họ có được một nửa sự nhạy bén của cô thì hay biết mấy. Người thông minh như cô, chắc chắn sẽ không tin lão ta đâu.”

Giọng điệu ấy, không hề bi thương hay phẫn nộ, chỉ đơn thuần là mệt mỏi, rã rời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.