Mộ Vân có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên ở Mộ Vân.
Tuyết bay lả tả, không thấy bờ bến từ trên trời rơi xuống, sáng rực như muốn tan chảy mọi góc tối tăm trên thế gian. Tôi khoác áo choàng đứng tựa cửa, người hầu đã sớm chuẩn bị quần áo ấm, chỉ chờ tuyết nhỏ hơn chút là về nhà.
Mạc Lan hỏi tôi Diệp Tư Thần đi đâu, tôi nói hắn đi bàn chuyện làm ăn với người khác, ở lầu Vạn Hương. Mạc Lan liền xúi tôi đi đưa ô, bà nói Diệp Tư Thần ra cửa không mang theo người hầu chắc chắn không mang ô, nếu tôi đi đón hắn, nhất định hắn sẽ rất vui. Hơn nữa, bà còn tự ý đuổi hết người hầu của tôi về, nói tôi từ đầu đến chân đều diện đồ mới, trang sức mới lại còn che mặt, không mang theo người hầu Diệp Tư Thần nhất định không nhận ra, để tạo bất ngờ cho hắn.
Thế là tôi cứ vậy mang theo hai cây dù bị Mạc Lan đẩy ra cửa, khoác áo choàng chậm rãi bước đi trong tuyết. Lầu Vạn Hương cách Dương phủ không xa, tôi rất nhanh đến dưới lầu Vạn Hương, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bóng dáng nghiêng nghiêng của Cơ Ngọc qua ô cửa sổ hé mở trên lầu hai.
Tôi đứng trong tuyết nhìn hắn, hắn đang mỉm cười nói chuyện gì đó với người khác.
Nụ cười ấy thật ấm áp.
Tôi quay đầu khép dù, đi đến dưới mái hiên của một cửa hàng bên cạnh, vừa tránh tuyết vừa đợi hắn.
Tuyết phương Nam rơi xuống đất liền tan biến thành những mảnh băng vụn ướt át. Trước cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800331/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.