Chương 19: Câu chuyện
“Người cô thích sẽ không phải là Tống Trường Quân chứ?” Cơ Ngọc đột nhiên nói ra lời kinh người.
Hắn cõng tôi bước đi không nhanh không chậm, hơi thở vẫn bình ổn. Tôi ôm cổ hắn dán sát gáy hắn, bình tĩnh đáp: “Không phải.”
“Cũng phải, nếu thật sự là Tống Trường Quân, cô cũng không đến mức nguyền rủa hắn chết.” Cơ Ngọc khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu kế hoạch của ta sẽ làm tổn thương Tống Trường Quân, cô sẽ làm gì?”
“Giữa các người không có thâm cừu đại hận gì, huynh ấy cũng không phải là người ngài nhắm vào, luôn có cách hoàn thành kế hoạch của ngài mà không làm tổn thương huynh ấy.” Tôi nhàn nhạt bổ sung một câu: “Huống chi các người từng là bạn bè.”
Trước kia ở Tề quốc Tống Trường Quân đã từng nhắc đến tên Cơ Ngọc, vừa rồi ở quán trà nghe người kể chuyện kể chuyện Cơ Ngọc, hắn vẫn luôn mỉm cười. Vẻ mặt đó tôi có thể xác định, quan hệ giữa hắn và Cơ Ngọc không tệ.
Cơ Ngọc khẽ cười mấy tiếng, không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang nói: “Cô quá nhẹ, cõng chút xíu cảm giác thật sự cũng không có. Ta thấy cô thích ăn đầu sư tử của Vạn Hương Lâu, sau này bảo bọn họ mỗi ngày đưa đồ ăn tới một lần. Còn có con mèo hoang cô thường cho ăn kia, ta đã bảo Phương ma ma đón về phủ tắm rửa sạch sẽ đeo chuông rồi, đặt cho nó cái tên gì thì hay đây? Gọi A Chỉ thế nào?”
Giọng hắn mang theo ý cười, còn có một chút tinh nghịch.
Tôi trầm mặc một thoáng, nói: “Vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800334/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.