Chương 13 Đêm khuya tâm sự
Nơi chúng tôi đến là một ngôi làng hoang tàn lác đác vài gian nhà, cỏ dại mọc cao đến nửa người, mạng nhện giăng đầy giữa các xà nhà. Ra khỏi làng là những cánh đồng hoang rộng lớn, cỏ dại um tùm nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có một con đường đất ngoằn ngoèo kéo dài đến tận phương xa.
Để tránh sự truy đuổi của đám thích khách kia, đường chính đương nhiên không thể đi.
Cơ Ngọc đứng ở đầu làng nhìn một vòng rồi lại nhìn mặt trời, hướng về phía vùng đất hoang phía tây mà đi.
Phía tây, Ngô quốc.
Tôi cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ lẳng lặng đi theo hắn, hắn chắp tay sau lưng bước đi ung dung, không nhanh không chậm, không giống như đang chạy trốn ngược lại giống như đang tản bộ. Ánh nắng chiều từ phía tây chiếu xuống rọi vào đôi mắt hắn, đôi mắt màu hổ phách của hắn lúc này trông như một viên hổ phách thật sự. Chạy trốn cũng phải chạy trốn cho ra dáng vẻ tao nhã, không hổ là công tử vương thất Chu quốc đoan trang trọng lễ.
Tôi đi theo hắn được hai canh giờ, hắn đột nhiên nói: “Cô không có gì muốn hỏi ta sao?”
Tôi có chút choáng váng, không nghe rõ lời hắn nói nên bảo hắn lặp lại lần nữa. Hắn lại nói một lần rồi quay đầu nhìn tôi nhưng khi nhìn thấy tôi, hắn lại ngẩn người ra.
Tôi không hiểu vì sao hắn lại ngẩn người, chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài đã đoán trước được sẽ có cuộc tập kích này đúng không? Ngài chỉ là nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.