Chương 11: Mất tích
Giọng tôi vừa dứt, tay Thường Nhạc đang băng bó cho tôi liền siết chặt, siết đến mức vết thương của tôi đau nhức. Tôi quay sang nhìn nàng ấy, thấy ánh mắt nàng ấy mang theo dao găm liền khẽ cười: “Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy công tử không đẹp mắt sao?”
Ánh mắt nàng ấy ngưng lại, thấy sắp sửa ra tay nặng hơn. Cơ Ngọc thong thả gọi tên nàng ấy: “Thường Nhạc.”
Thường Nhạc lập tức xìu xuống, hậm hực liếc nhìn tôi một cái, nhanh chóng băng bó xong rồi rời đi.
Cơ Ngọc nhìn tôi, như cười như không nói: “Thường Nhạc ra tay nặng như vậy nhưng cô ngay cả mày cũng không nhíu một cái, trông như không biết đau vậy.”
Tôi sờ sờ lớp băng gạc đã băng bó xong trên cánh tay, thản nhiên nói: “Đau thì vẫn đau, chỉ là nhịn thôi.”
Hắn dùng sách gõ gõ vào cái lò đất nhỏ trên bếp than bên cạnh, nói: “Thuốc của cô, bên kia có bát, đi rót uống đi.”
Tôi nhìn cái lò đất nhỏ kia nghĩ nghĩ, nhớ lại trên người tôi còn có độc của hắn. Ba tháng phải uống một lần thuốc giải, nếu không độc phát năm ngày sau sẽ chết, đây là nền tảng để hắn tin tưởng tôi.
“Tay ta bị thương, vẫn là tự mình sắc thuốc.” Hắn dùng giọng điệu đùa cợt nói.
Tôi hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “A Chỉ tạ ơn ngài, tự mình hạ độc lại tự mình sắc thuốc giải.”
Hắn ha ha cười lớn, mắt đều cong lên. Vốn dĩ đã là dung mạo tuấn lãng, cười lên càng thêm đẹp mắt.
“Cô thật là thẳng thắn thú vị.”
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.