Chương 9: Tử Thần
Sáng sớm hôm sau tôi đến giúp Hạ Uyển thu dọn y phục, gấp những bộ y phục phức tạp kia từng cái từng cái gọn gàng. Hạ Uyển khẽ cười nói: “May mà công tử gầy một chút, nếu không lớp lớp quần áo này phải căng phồng ra đến mức nào.”
Tôi nhớ đến thân hình mập mạp như quả bóng của Phàn quân, không khỏi bật cười. Hạ Uyển nói: “Cuối cùng cũng thấy cô cười rồi, cả ngày hôm nay cô cứ thất thần cả ra.”
“Tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
“Tử Khấu nghiến răng hả?”
“… Cũng không hẳn.”
Dạo gần đây tiết trời nắng đẹp, tôi đề nghị phơi phóng y phục ra một lượt rồi mới cất vào rương. Hạ Uyển đồng ý, lại mở các rương đựng y phục khác tìm ra những bộ cần phơi.
Bao gồm cả chiếc rương nhỏ đựng y phục thời thơ ấu của Cơ Ngọc.
Tôi nhìn những bộ quần áo trong rương kia, hỏi Hạ Uyển: “Chỗ này sao lại có một vết bẩn?”
Hạ Uyển ghé lại gần, nhìn những vết đốm nâu trên miếng vải, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là vết bùn đất thôi, giặt cũng không sạch được nữa. Công tử hồi nhỏ thích mặc bộ này nhất nên ta giữ lại.”
Bộ y phục bị vết bẩn làm hoen ố này là áo trên của bộ trường bào tay dài màu vàng nhạt, không có hoa văn thêu thùa gì đặc biệt, nhìn kích cỡ có lẽ là y phục của đứa trẻ mười tuổi. Bên cạnh còn đặt chiếc đai lưng tương ứng.
Tôi cầm chiếc đai lưng lên, phía trên thêu chữ Chu, tôi hỏi Hạ Uyển: “Cái này thêu chữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800348/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.