Chương 9: Tử Thần
Sáng sớm hôm sau tôi đến giúp Hạ Uyển thu dọn y phục, gấp những bộ y phục phức tạp kia từng cái từng cái gọn gàng. Hạ Uyển khẽ cười nói: “May mà công tử gầy một chút, nếu không lớp lớp quần áo này phải căng phồng ra đến mức nào.”
Tôi nhớ đến thân hình mập mạp như quả bóng của Phàn quân, không khỏi bật cười. Hạ Uyển nói: “Cuối cùng cũng thấy cô cười rồi, cả ngày hôm nay cô cứ thất thần cả ra.”
“Tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
“Tử Khấu nghiến răng hả?”
“… Cũng không hẳn.”
Dạo gần đây tiết trời nắng đẹp, tôi đề nghị phơi phóng y phục ra một lượt rồi mới cất vào rương. Hạ Uyển đồng ý, lại mở các rương đựng y phục khác tìm ra những bộ cần phơi.
Bao gồm cả chiếc rương nhỏ đựng y phục thời thơ ấu của Cơ Ngọc.
Tôi nhìn những bộ quần áo trong rương kia, hỏi Hạ Uyển: “Chỗ này sao lại có một vết bẩn?”
Hạ Uyển ghé lại gần, nhìn những vết đốm nâu trên miếng vải, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là vết bùn đất thôi, giặt cũng không sạch được nữa. Công tử hồi nhỏ thích mặc bộ này nhất nên ta giữ lại.”
Bộ y phục bị vết bẩn làm hoen ố này là áo trên của bộ trường bào tay dài màu vàng nhạt, không có hoa văn thêu thùa gì đặc biệt, nhìn kích cỡ có lẽ là y phục của đứa trẻ mười tuổi. Bên cạnh còn đặt chiếc đai lưng tương ứng.
Tôi cầm chiếc đai lưng lên, phía trên thêu chữ Chu, tôi hỏi Hạ Uyển: “Cái này thêu chữ gì vậy?”
Hạ Uyển liếc mắt nhìn, đáp: “Đây là chữ Chu. Thêu tên gọi thân mật của công tử.”
Bàn tay tôi cầm đai lưng khẽ siết chặt, nghe thấy giọng Hạ Uyển văng vẳng bên tai.
“… Thêu tên gọi thân mật của công tử, A Yêu.”
A Yêu.
Tên gọi thân mật của công tử, A Yêu.
Cơ Ngọc, A Yêu.
Quả nhiên tôi đã không nhìn lầm bộ y phục này.
Từ hôm trước khi thấy Linh Thường lấy nó ra từ trong rương, tôi đã nhớ ra rồi. Tôi vậy mà lại nhớ rõ mồn một tất cả những đồ vật liên quan đến chàng, cách nhau mười bốn năm vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra. Duy chỉ có chàng, tôi lại không nhận ra.
Tôi là đến để cầu chứng, cũng đã cầu được chứng cứ của mình rồi.
Sự thật phơi bày, không còn đường lui.
Tôi đặt chiếc đai lưng kia trở lại rương, nghe thấy giọng nói của chính mình, vẫn bình thản lạnh lùng.
“Bộ y phục này còn phơi không?”
“Phơi chứ, vết bẩn này cũng không biết làm sao mà dính lên được, may mà không lộ lắm.”
Tôi biết mà, ba ngày đó có một ngày mưa nhỏ, trên người chàng bị bắn bùn đất.
Tôi lấy bộ y phục kia ra, đóng nắp rương lại, khi rương đóng xuống phát ra tiếng trầm đục tựa như tiếng thở dài kéo dài.
Điều duy nhất đáng mừng là, ngoài tôi ra không ai biết hắn là A Yêu của tôi.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng không còn nhớ nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau Cơ Ngọc cho gọi tôi đến, hắn đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng đầy trân bảo Phàn quân ban thưởng, nói là lần này tôi lập công lớn nên ban thưởng cho tôi. Ngoài ra hắn còn tặng tôi một miếng ngọc bội, chạm khắc hình trăng lưỡi liềm rỗng, điểm xuyết bằng tơ bạc, miếng ngọc kia là màu xanh thẫm vô cùng trong suốt, chất ngọc rất tốt.
“Chẳng phải cô rất thích màu xanh sẫm sao, ta vừa nhìn thấy miếng ngọc này liền cảm thấy rất hợp với cô, bèn giao cho thợ thủ công Phàn quốc làm thành ngọc bội, hôm nay vừa mới lấy về.” Hắn giữa ánh ban mai nhìn tôi cười cũng không có ý khoe khoang công lao, dường như đây chỉ là chuyện bình thường không có gì đáng nói.
Tôi ngắm nghía miếng ngọc bội, nhớ lại lời Tử Khấu từng nói với tôi.
Vì sao tỷ không yêu công tử?
Đó quả thật là màu sắc tôi thích, kiểu dáng tôi thích, chất ngọc tôi thích, là miếng ngọc bội vô cùng hợp với tôi. Có thể thấy hắn chọn món quà này rất dụng tâm, được một người như vậy để tâm đến tự nhiên khiến người ta rung động, thậm chí là được sủng ái mà kinh sợ. Xem ra Tô Tranh cũng là như vậy, cho rằng Cơ Ngọc đối đãi với nàng khác biệt.
Chỉ tiếc là hắn đối với tất cả mọi người đều như thế này, là chiến lược hoặc là thói quen, chỉ có thể chứng minh rằng trong lòng hắn chẳng có ai đặc biệt cả.
Tôi nhận lấy ngọc bội, hành lễ tạ ơn.
Cơ Ngọc nói: “Cô cất đồ đi rồi đến sương phòng phía tây nhé.”
Tôi ngẩng mắt nhìn hắn, hắn phẩy phẩy tay áo màu tím nói: “Ván cờ này cuối cùng cũng đến hồi kết, cô cũng tham gia được một nửa rồi, không muốn đến xem sao?”
Thế là nửa canh giờ sau tôi và Cơ Ngọc cùng nhau đến sương phòng phía tây, lúc này Tử Thần và Hạng Thiếu Nhai đã đứng sẵn trong phòng. Hạng Thiếu Nhai tức giận đến đỏ cả mắt, còn Tử Thần sắc mặt tái nhợt quỳ rạp trên đất, đợi chúng tôi bước vào Tử Thần ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cơ Ngọc, tràn đầy vẻ phẫn hận. Cơ Ngọc thì như không thấy hắn, hàn huyên vài câu với Hạng Thiếu Nhai rồi ngồi xuống.
Tử Thần đối với Cơ Ngọc đã không còn giá trị lợi dụng, tất nhiên đã đến lúc vạch trần mọi chuyện.
Cơ Ngọc dường như có một mạng lưới tình báo thần bí, trước khi hợp tác với Tử Thần hắn đã điều tra Tử Thần, rất nhanh đã tra ra được cha mẹ người thân của Tử Thần từng ở trong tay Thừa tướng nhưng hai năm trước đã qua đời. Kể từ đó về sau người liên lạc với Tử Thần đều là tiên sinh viết thay, bắt chước nét chữ của họ.
Thừa tướng đã lừa gạt hắn.
Nhưng Cơ Ngọc không hề nói cho Tử Thần biết chân tướng mà là tìm tiên sinh viết thay kia viết hai phong thư, ngụy trang như là có tiếp xúc với cha mẹ hắn, tiếp tục dùng điều này để lợi dụng hắn.
Cơ Ngọc đã hứa với Tử Thần rằng sẽ không nói cho Hạng Thiếu Nhai biết thân phận của hắn, Hạng Thiếu Nhai ban đầu quả thật không hề hay biết. Sau khi “thần tiên” kia rơi đài, Cơ Ngọc liền nói ra thân phận thật sự của Tử Thần cho Hạng Thiếu Nhai lúc đó đang đến quân doanh, đồng thời dặn dò hắn không được lên tiếng.
Lúc đó Tử Thần ở lại Hầu phủ không đi theo Hạng Thiếu Nhai, tất nhiên không hề hay biết. Hôm nay Hạng Thiếu Nhai hồi phủ chính là để giải quyết mọi chuyện. Đáng buồn thay, những chứng cứ mà Cơ Ngọc để lại khi hợp tác với Tử Thần trong khoảng thời gian này, vừa khéo có thể chứng minh thân phận gián điệp của hắn.
Từ đầu đến cuối Tử Thần bị lừa gạt triệt để, lợi dụng sạch sẽ. Tôi và Cơ Ngọc không phải là không có sơ hở, chỉ tiếc là hắn quá muốn thoát khỏi Thừa tướng, quá muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Hạng Thiếu Nhai đến mức bỏ qua những sơ hở kia.
Tôi nhìn Tử Thần, trên mặt hắn có dấu ngón tay đỏ ửng, hẳn là bị Hạng Thiếu Nhai đánh, trong mắt toàn là hoảng loạn lại có cả vẻ quật cường, bàn tay nắm chặt vạt áo dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“Ngươi thật sự là gián điệp sao?” Hạng Thiếu Nhai đã tức giận đến phát run.
Tử Thần cắn răng, quỳ trên đất nói: “Phải.”
Hạng Thiếu Nhai tức giận quá hóa cười, hắn chỉ vào Tử Thần nói: “Hay cho ngươi, hay cho ngươi Tử Thần, ngươi lừa ta mười một năm. Năm xưa giữa loạn quân ngươi cứu ta cũng là để lấy được lòng tin của ta?”
“Không! Lúc đó ta là thật lòng, Hầu gia, ta…” Tử Thần ngẩng đầu lên, trong mắt hoảng loạn đến không ra hình dạng, vành mắt đỏ hoe nhưng lại không biết có thể nói gì, chỉ lặp đi lặp lại: “Ta là thật lòng, thật lòng mà…”
“Thật lòng? Một bên đối với ta thật lòng, một bên tiết lộ tin tức ở chỗ ta cho Thừa tướng?” Hạng Thiếu Nhai chế nhạo nói: “Lòng chân thành của ngươi thật là rẻ mạt!”
Tử Thần quỳ gối bò đến bên cạnh Hạng Thiếu Nhai, hắn nắm lấy tay Hạng Thiếu Nhai, cố gắng nói cho trôi chảy: “Hầu gia, ta vốn tưởng rằng người nhà của ta ở trong tay Thừa tướng… Lần này ta giúp Cơ Ngọc công tử cũng là để thoát khỏi sự khống chế của Thừa tướng… Ta là muốn cùng tướng quân ở bên nhau.”
Hạng Thiếu Nhai trầm mặc, có lẽ là bị điều gì đó trong lời nói của Tử Thần làm cảm động, hắn nghiêng người sang một bên, không nhìn rõ vẻ mặt. Cơ Ngọc nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Tướng quân mời ta đến giúp vạch tội, hiện giờ hắn đã khai nhận toàn bộ cũng chẳng còn gì khác để nói. Điều kiện hắn muốn quả thật là cứu người nhà và không để ngài biết, về phần lòng dạ hắn nghĩ gì nên do ngài tự mình phán đoán.”
Hạng Thiếu Nhai im lặng một hồi, xoay người cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tử Thần: “Ngươi vừa nói cùng ta, cùng nhau cái gì?”
Tử Thần ngẩng cổ nhìn hắn, mái tóc đuôi ngựa cao buộc gọn vẫn luôn rũ xuống đất, đôi mắt bất an dao động tràn đầy hy vọng và hoang mang. Hắn nhìn Hạng Thiếu Nhai rút tay khỏi tay mình, ngơ ngác nhìn Hạng Thiếu Nhai, ánh mắt gần như là cầu xin.
“Ngươi là thứ gì, ngươi cũng xứng sao?” Một câu nói của Hạng Thiếu Nhai thẳng thừng đập tan hy vọng trong mắt Tử Thần. Hắn như không hiểu ra sao, con ngươi hơi giãn ra, ngơ ngác nhìn Hạng Thiếu Nhai.
Môi hắn hơi hé mở như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đến khi Hạng Thiếu Nhai sai người áp giải hắn đi giam lại, Tử Thần vẫn thất thần như mất hồn, thậm chí không hề phản kháng, chỉ khi bị kéo đứng dậy mới khẽ nói một câu: “Thì ra ngài cũng là giả dối.”
Hạng Thiếu Nhai không trả lời, cũng có thể là không nghe thấy.
Tử Thần thân là gián điệp mà giả dối nhưng hắn thật lòng thích Hạng Thiếu Nhai. Đối với Hạng Thiếu Nhai mà nói Tử Thần là gì chứ, một món đồ chơi vừa ý mà thôi. Cho dù hắn Hạng Thiếu Nhai phóng khoáng hào hiệp thì sự phóng khoáng đó cũng chỉ dành cho những quý tộc ngang hàng với hắn, chứ không phải một hạ nhân.
Những quý tộc trên đời này, ai mà chẳng như vậy. Tử Thần bị tất cả mọi người lừa gạt, cuối cùng lại bị người mình yêu lừa dối.
Hắn thật đáng thương.
Sau khi Tử Thần bị áp giải đi, Cơ Ngọc và Hạng Thiếu Nhai nói với nhau vài câu rồi rời đi, tôi theo sát phía sau hắn đi trong sân viện.
Hai ngày trước thiếu niên kia còn đứng trước mặt tôi, bi thương lại kiên định nói rằng hắn rất thích chủ nhân của mình, lúc đó tôi đã biết rõ vận mệnh mà hắn sắp phải đối mặt.
Nhưng tôi cứ thế trơ mắt nhìn hắn lao vào tấn bi kịch này.
“Cô thương hại hắn sao?” Cơ Ngọc đột nhiên quay đầu nói với tôi như vậy. Kẻ chủ mưu này vẫn luôn tươi cười hớn hở, không hề có chút vẻ hối lỗi nào.
Tôi nghĩ nghĩ, đáp: “Thương hại.”
“Cô cảm thấy ta nên tuân thủ lời hứa, tác thành cho hắn?”
“Thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua, nếu như ngài tác thành cho Tử Thần, ngày sau Hạng Hầu gia biết được thân phận thật sự của Tử Thần, Tử Thần chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện này để chuộc tội. Mà Hầu gia biết được ngài từng cùng Tử Thần liên thủ giấu giếm ngài ấy, khó bảo toàn sẽ không sinh lòng hiềm khích với ngài. Xét từ lợi ích của ngài mà nói, tất nhiên sẽ lựa chọn lúc này bán đứng Tử Thần mới là thượng sách.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Ngài không phải người lương thiện, sẽ không lấy việc tác thành hạnh phúc cho người khác làm đầu.”
Ánh mắt Cơ Ngọc hơi trầm xuống, hắn cười như không cười nói: “Không phải người lương thiện?”
Lúc hắn như vậy thường mang theo một bầu không khí đáng sợ khó dò nhưng tôi không hề né tránh ánh mắt của hắn, hỏi lại: “Ngài là người lương thiện sao?”
Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi bật cười: “Đương nhiên là không phải rồi. Nghe những lời đạo đức giả dối đường hoàng mãi quen, ngược lại những lời ác ý thẳng thắn của cô lại khiến ta nghe thấy lạ tai.”
Tôi khẽ cúi đầu mỉm cười, hắn không nói thêm gì, xoay người bước đi. Tôi theo sau hắn, hương gỗ bách nhè nhẹ vương vấn suốt dọc đường.
A Yêu trước kia không dùng hương liệu.
A Yêu trước kia là người lương thiện nhất.
Giữa hắn và A Yêu, chẳng có chút tương đồng nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.