Chương 70: Sinh thần
Tôi và Lăng Thường dạo chợ cả buổi sáng, từ cửa hàng ngọc đi ra Lăng Thường vẫn hăng hái kéo tôi lại đi dạo thêm một lát nữa mới vẫn chưa đã thèm trở về trạch viện của Cơ Ngọc. Trước khi vào cửa nàng che tay lên trán nhìn xa xa vào sân, cũng không biết thấy gì mà phì cười một tiếng, kéo tôi còn đang ngơ ngác vào cửa nói: “Đi thôi đi thôi về nhà ăn cơm trưa thôi.”
Nàng dẫn tôi một mạch đến đình viện trong hoa viên, ấn tôi ngồi xuống rồi cười hì hì bỏ đi. Tôi còn đang mờ mịt thì thấy Cơ Ngọc xuất hiện trên bậc thềm đá dưới đình, áo trong màu trăng non áo ngoài màu tía hoa cà, dải buộc tóc màu xanh tuyết theo sợi tóc bay bay, sau lưng hắn đeo một cây đàn được bọc trong vải bố màu xanh đen.
Hắn đối diện ánh mắt tôi khẽ nghiêng đầu cười nhạt, bước lên bậc thềm. Hạ Uyển ở sau lưng hắn bưng một hộp đựng thức ăn, đi theo Cơ Ngọc lên rồi đặt hộp thức ăn lên bàn đá liền cáo lui.
Cơ Ngọc đặt đàn sang một bên, hắn mở hộp thức ăn ra bên trong là một bát mì nóng hổi, nước dùng gà làm nền thêm các loại nấm và phục thần, thảo quả, mộc hương vân vân hương thơm nức mũi, trong hộp thức ăn còn có một quả trứng gà luộc trắng trẻo mập mạp chưa bóc vỏ.
Khung cảnh quen thuộc này khiến tôi ngẩn người ra, tôi nói: “Huynh…”
Cơ Ngọc cầm lấy quả trứng gà nhẹ nhàng chạm vào trán tôi rồi từ trán tôi lăn xuống, sau đó đặt vào tay tôi: “Sinh thần vui vẻ, Cửu Cửu.”
Tôi có chút không kịp phản ứng mà nắm lấy quả trứng gà. Đây là phong tục chúc mừng sinh thần của Tề quốc chúng tôi, mì trường thọ và trứng gà. Rất lâu rất lâu về trước mẫu thân tôi cũng từng làm như vậy để chúc mừng sinh thần cho tôi, bà cũng sẽ cầm một quả trứng gà từ đỉnh đầu tôi lăn xuống, cười tươi nói — Cửu Cửu của chúng ta phải lớn lên thật khỏe mạnh nha.
Tôi đã quá lâu không đón sinh nhật, đến mức quên mất sinh thần của mình rồi.
“Cái này… chỉ có trẻ con mới đón sinh nhật như vậy mà…” Tôi lẩm bẩm nói.
Cơ Ngọc cười rộ lên, hàng mày cong cong. Hắn đặt đũa trước mặt tôi nói: “Nàng còn chưa xuất giá, nàng vẫn là trẻ con.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, không biết phải nói gì. Cơ Ngọc thấy tôi như vậy đột nhiên nhẹ nhàng nhéo mặt tôi, cười nói: “Mau ăn mì đi, không được cắn đứt đó nha, ta bóc trứng gà cho nàng.”
Hắn cầm lấy quả trứng gà trong tay tôi bóc vỏ, trải qua một phen rèn luyện trên thuyền tay nghề của hắn đối với chuyện này đã thành thạo vô cùng.
Bát mì này từ đầu đến cuối chỉ có một sợi, sợi mì rất dai nước dùng cũng được nêm nếm vô cùng tươi ngon, mơ hồ có một chút hương gỗ bách. Tôi hỏi: “Mì này có phải là ngài làm không?”
Tay Cơ Ngọc khựng lại một chút, sau đó hắn bỏ quả trứng gà đã bóc vỏ vào bát mì của tôi, thản nhiên nói: “Ta thử làm thôi, cũng đâu có khó lắm, trước đây nàng học nấu ăn sao mà khó khăn vậy?”
Trách sao Thường Nhạc kéo tôi đi dạo hết đông sang tây không chịu về thì ra là để tiện cho hắn chuẩn bị.
“Sao ngài biết hôm nay là sinh thần của ta?”
“Trước đây Tống Trường Quân nói cho ta biết.” Cơ Ngọc chống tay lên cằm, cười nói: “Ta nghĩ rất lâu, không biết nên tặng nàng cái gì.”
Đợi tôi ăn hết những thứ hắn chuẩn bị, hắn móc ra khăn tay lau lau miệng cho tôi rồi cởi tấm vải bố màu xanh đen trên đàn ra. Cây đàn gỗ ngô hình dáng ưu mỹ kia trên thân đàn dùng chu sa khắc hai chữ “Túy Sinh”, nét chữ ngông cuồng phóng túng như muốn bay lên, quả thật rất hợp với ý cảnh Túy Sinh.
Đây là cây đàn Túy Sinh của Cơ Ngọc.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, mà hắn khẽ cười đẩy tôi đến bên cạnh ghế dựa mỹ nhân ngồi xuống, đặt đàn lên bàn.
“Cho nên ta nghĩ, ta tặng nàng một khúc nhạc đi.”
Hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ dừng lại trên dây đàn liền có âm thanh trong trẻo ngân vang tuôn trào ra. Rõ ràng là cùng một cây đàn, tiếng đàn của hắn và Thanh Thỉ lại hoàn toàn khác nhau, mỗi một âm điệu dường như đều sống động, dường như không phải là đàn ra mà là sinh ra.
Từ trong tiếng đàn của hắn, từ trong lòng tôi sinh ra.
Tiếng đàn không nhanh ngón đàn cũng không phức tạp, đây có lẽ là giới hạn mà tay của Cơ Ngọc hiện giờ có thể gánh vác.
Giai điệu trong trẻo chậm rãi thậm chí có chút lạnh lùng, giống như một dòng suối băng tan chảy trôi giữa dây đàn nhưng lại có sự dịu dàng ẩn hiện mơ hồ. Băng tan tuy lạnh nhưng cũng đã là dòng nước suối tan chảy của ngày xuân.
Cơ Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay, tôi chợt nghe thấy một đoạn giai điệu 《Đào Yêu》 từ trong khúc nhạc, giai điệu kia vui tươi nhảy nhót một hồi rồi lại chuyển về âm luật vốn có của khúc nhạc vô cùng tự nhiên.
Khoảng chừng một chén trà nhỏ thời gian, khúc nhạc kết thúc, Cơ Ngọc ngừng tiếng đàn, hắn khẽ cười hỏi: “Nghe ra được gì không?”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, khẽ đáp: “Nghe ra… là ta. Khúc nhạc này miêu tả ta sao?”
“Đúng vậy, khúc nhạc tên là 《Tửu Khanh》” Cơ Ngọc mỉm cười giơ tay lên như thể muốn vỗ tay vì tôi đoán trúng nhưng tay vừa chạm vào nhau hắn liền khẽ hít một tiếng.
Tôi lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh hắn liền thấy trên cổ tay hắn không biết từ lúc nào đã cắm một cây ngân châm. Cơ Ngọc rút cây ngân châm kia ra tay hắn lập tức bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, hắn không để ý phất phất cổ tay, cười nói: “May mà khúc nhạc chậm, nếu nàng là người nóng nảy, khúc nhạc dồn dập lên ta cắm kim cũng không được.”
Hắn luôn khiến mọi chuyện hình dung thành mây trôi nước chảy.
Tôi đột nhiên có chút tức giận, tôi hỏi: “Sao ngài cứ phải miễn cưỡng bản thân mình vậy? Không phải huynh chưa bao giờ vì người khác viết nhạc sao? Không phải là chưa bao giờ thay đổi phong cách sao? Không phải là huynh sẽ không bao giờ đàn nữa sao?”
Cơ Ngọc dường như bị một tràng câu hỏi liên thanh của tôi nghẹn lại, hắn kéo tôi ngồi xuống nói: “Sao vậy, thọ tinh hôm nay còn muốn giận dỗi sao?”
“Ta không có miễn cưỡng, khúc nhạc này vẫn nằm trong phạm vi ta có thể gánh vác. Từ trước đến nay ta đàn vốn dĩ không có quy tắc gì cả hoàn toàn tùy theo tâm ý mình. Không muốn vì người khác sáng tác nhạc là bởi vì không thích bọn họ chỉ tay năm ngón, hơn nữa bọn họ cũng không xứng, về phần phong cách cũng là tùy tâm mà đến. Hiện giờ tâm ý của ta chính là muốn viết một khúc nhạc cho nàng, đàn cho nàng nghe, chẳng phải nàng rất thích sao?” Cái miệng dẻo quẹo của hắn không có lời nào mà không nói lại được, khẳng định chắc chắn rằng tôi rất thích khúc nhạc này.
Mà nói thật tôi cũng thật sự thích khúc nhạc này, hết thảy những sắp xếp của hắn chuẩn bị cho sinh nhật của tôi, tôi đều rất thích.
Tôi thở dài một tiếng, thừa nhận nói: “Ta đáng để ngài làm những điều này sao?”
Ánh mắt lười biếng của Cơ Ngọc dần lắng đọng lại, hắn vẫn cười nhưng thần sắc lại nghiêm túc rồi, hắn khẽ thở dài một tiếng rồi nắm lấy tay tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt màu nhạt tựa như dòng suối cạn, nhìn một cái là thấy đáy.
“Ta phát hiện ra nàng có một khuyết điểm rất lớn. Mỗi lần nàng cảm nhận được ý tốt của người khác phản ứng đầu tiên là sợ hãi và nghi ngờ, dường như trên đời này không ai nên đối xử tốt với nàng vậy.”
“Ta vẫn luôn nghĩ, có lẽ nàng chưa bao giờ có thể có được thứ mình muốn, sau này dần dần trở nên giống như bây giờ cái gì cũng không muốn nữa. Nhưng nàng thật sự không để ý sao? Có lẽ nàng chỉ không thích thất vọng mà thôi. Đối với ta cũng là như vậy, rõ ràng nàng rất thích ta nhưng lại không chịu tin tưởng ta, cũng là bởi vì sợ hãi thất vọng phải không?”
Tôi hơi rụt người lại một chút, cúi mắt muốn rút tay mình về lại bị hắn nắm chặt lấy.
“Cái đó đâu phải là lỗi của nàng, trước đây những người kia xem nhẹ bạc đãi nàng, là những người kia kiêu ngạo lại vô tri. Người thật sự hiểu nàng sẽ biết nàng trân quý đến nhường nào. Cửu Cửu, nàng không có gì là không xứng đáng cả, nàng xứng đáng với tất cả mọi thứ trên đời này, xứng đáng được yêu thương được trân trọng được đối xử tử tế. Nàng hoàn toàn không cần phải được yêu thương mà lo sợ cẩn thận dè dặt, những thứ này đều là thứ nàng đáng được nhận.” Hắn khẽ cười, nâng mặt tôi lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Trước khi đi tìm nàng ta đã do dự rất lâu, Tân Nhiên nói — nếu ta còn chưa chuẩn bị tốt để thật lòng yêu một người thì đừng trói buộc nàng bên cạnh mình. Nói thật lòng trước đây ta chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện báo thù xong sẽ làm gì, trong mắt ta đây chính là một trận ngọc đá cùng tan, kết cục của ta cũng chẳng khác gì Thiên Tử. Nhưng bây giờ dường như ta nhìn thấy con đường khác rồi, ta nguyện ý kiềm chế tính khí, biểu lộ thật lòng, áp chế thù hận, học cách yêu nàng cho tốt.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, đáy lòng trào dâng từng đợt chấn động dữ dội, từ sâu trong lớp bùn đất mà tôi chôn vùi kìm nén trỗi dậy ngoan cường, không ngừng lay chuyển tôi.
“Trước nàng, ta chưa từng yêu ai. Nhưng nếu ta hận một người, vĩnh viễn cũng không buông tha, vậy nên khi ta yêu một người cũng sẽ không dễ dàng thay lòng. Vậy nên nàng có thể thử tin ta một chút được không?” Giọng nói của hắn dịu dàng, đôi mắt chăm chú nhìn tôi.
Từ trước đến nay, Cơ Ngọc luôn có thể mê hoặc lòng người mà không cần lộ vẻ gì, sao có thể hạ mình như vậy?
Tôi ngẩn ngơ hồi lâu, vành mắt đỏ hoe ôm lấy vai hắn nhưng không nói nên lời. Cảm xúc phức tạp và chua xót trào dâng trong lòng, tràn đầy lồng ngực như muốn trào ra khỏi hốc mắt.
Tôi vẫn luôn không dám tin. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn tự nhủ, không ai thích tôi cũng không sao, không ai đối tốt với tôi cũng không sao cả. Bọn họ đều bỏ rơi tôi thì tôi cũng bỏ rơi bọn họ là được, nhưng tôi lại nhớ thương một thiếu niên đã sưởi ấm cho tôi suốt mười bốn năm.
Rõ ràng là tôi vô cùng, vô cùng hy vọng có người thích tôi, đối tốt với tôi, chân thành và dịu dàng đặt tôi vào vị trí quan trọng nhất trong lòng. Giống như Kỳ Kỳ, tôi luôn ngưỡng mộ nàng như vậy, không phải vì nàng xinh đẹp tài giỏi mà là vì dù nàng không làm gì cũng sẽ nhận được rất nhiều yêu thương.
Còn tôi bây giờ dù đã có được rồi vẫn không dám tin là thật.
“Ngài thật sự yêu ta sao?”
“Ta yêu nàng.” Cơ Ngọc nhẹ nhàng, khẳng định đáp lời.
Tối hôm đó, hắn đưa tôi đến Tống Đô du ngoạn, chân trời bỗng rực sáng những chùm pháo hoa lớn nối tiếp nhau thành một biển sao lãng mạn. Du khách đều dừng chân kinh ngạc, bàn tán hôm nay là ngày lành gì mà lại có nhiều pháo hoa đến vậy.
Cơ Ngọc mỉm cười, giữa tiếng người ồn ào và tiếng pháo hoa, ghé sát tai tôi nói: “Cửu Cửu, sinh thần vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Ánh sáng rực rỡ trên gương mặt hắn lúc sáng lúc tối, đẹp đến mức khiến người ta say mê. Trong lòng tôi sóng trào mãnh liệt, ghé sát tai hắn hỏi: “Ta không phải là một nữ tử dịu dàng nhiệt tình, ta lại hay lo được lo mất như vậy, luôn có những nữ tử tốt hơn ta gấp vạn lần thích ngài , ngài sẽ không hối hận chứ?”
“Nàng đang nói lời ngớ ngẩn gì vậy?” Cơ Ngọc lớn tiếng đáp lời, giữa tiếng ồn ào có chút lạc điệu, hắn ôm lấy vai tôi. Tôi nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai.
“Nữ tử tốt hơn nàng gấp vạn lần? Thần tiên Bồ Tát sao? Thế gian này tuyệt đối sẽ không có nữ tử như vậy nữa đâu.”
Tôi ngẩn người, không nhịn được bật cười.
Tôi vẫn luôn sợ hãi rằng nếu hắn biết tôi yêu hắn, hắn sẽ vung lưỡi dao này làm tổn thương tôi. Nhưng giờ đây hắn lại dâng con dao của mình bằng cả hai tay rồi phơi bày lồng ngực trước mặt tôi. Hắn đã từng yêu thương nồng nhiệt những người thân của mình lại rõ ràng vì thế mà bị thương sâu sắc đau thấu tim gan nhưng hắn vẫn nguyện ý yêu tôi lần nữa.
Tôi vốn đã mất hết quân bài, không thể lên bàn cược nhưng hắn lại nhét quân bài của hắn vào tay tôi, mời tôi đặt cược.
Tôi vòng tay qua vai hắn, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Chậm rãi, tôi ôm lấy lưng hắn.
“Được.” Giọng tôi khẽ run, nhẹ nhàng nói: “Ta tin chàng.”
Ta tin chàng, cả đời này, ngoài mẫu thân và bản thân, ta chỉ tin tưởng một mình chàng.
Dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, ta cũng nguyện thử một lần.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.