Chương 37: Quỳ thỉnh
Gần như Cơ Ngọc vừa bị bắt đi, Thẩm Bạch Ngô đã từ Tuyết Minh Các đuổi theo ra. Hắn được rất nhiều hạ nhân đỡ vội vã đi tới, vừa đi người hầu vừa khoác thêm áo bào dày cho hắn, đại phu còn ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu: “Thành Quang Quân đại nhân không được! Ngài bây giờ không thể xuống giường không thể trúng gió a, tiết trời đầu xuân còn lạnh lắm ngài…ngài đây là không muốn sống nữa sao!”
Một đoàn người ầm ĩ kéo đến, thật là náo nhiệt.
Thẩm Bạch Ngô rất nhanh đã đi đến cửa, xe ngựa vừa vặn chuẩn bị xong kéo tới, tôi đang đợi ở cửa, thấy hắn đến liền bước tới trước mặt hành lễ, nói lại những lời Cơ Ngọc vừa nhờ với hắn. Thẩm Bạch Ngô nghe xong tức giận lại ho ra máu: “Đã đến lúc nào rồi…còn có lòng dạ nói bậy!”
Đám người hầu lại một trận ồn ào hốt hoảng, quản gia bên cạnh khuyên Thẩm Bạch Ngô từ từ rồi đi. Thẩm Bạch Ngô khoát tay từ chối lời khuyên của họ, vừa lau vết máu nơi khóe miệng vừa nói: “Đinh Sinh cùng ta đi.”
Sau tiếng thở dài, ánh mắt của hắn dừng lại trên người tôi, như thể nhận ra tôi.
“Cô là A Chỉ.”
“Dạ phải.”
“Cô cũng đi cùng.” Thẩm Bạch Ngô được thị vệ đỡ lên xe ngựa, tôi ngẩn người một chút rồi nắm lấy tay thị vệ đang chìa ra, ngồi vào xe ngựa của Thẩm Bạch Ngô.
Hắn cũng không mang theo nhiều người, chỉ có tôi, thị vệ, hai người hầu và phu xe, xe ngựa nhanh chóng hướng thẳng về phía vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800503/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.