Dương Quân hơi sững sờ, sau đó lập tức nói: “Cậu cả dạo gần đây không có đi công tác, vẫn luôn ở Bắc Lăng.”
Đầu ngón tay Cố Cơ Uyến hơi cuộn chặt lại, nếu anh nói cậu cả đương nhiên ở Bắc Lăng thì có lẽ cô sẽ nghi ngờ.
Nhưng những lời này của Dương Quân, lại làm cho người ta không tìm thấy được sơ hở.
“Cô Cơ Uyển, cô hỏi chuyện này là vì muốn tìm cậu cả có việc gì sao?”
Lúc Dương Quân đối xử với cô vẫn luôn thân thiện như vậy: “Hay là, tôi gọi điện thoại cho cậu cả giúp cô được không?”
Anh thật sự cầm di động ra, định gọi sang cho Mộ Tu Kiệt.
Cố Cơ Uyển rũ thấp mắt, lắc đầu: “Không cần, tôi không có gì muốn nói với anh ấy cả.”
Nếu anh vẫn ở Bắc Lăng, vậy thì là thật sự không muốn đến thăm cô chứ không phải là không thể xem.
Cô làm sai chuyện gì sao? Hình như cũng không làm sai chỗ nào cả.
“Kêu họ đẩy tôi vê nghỉ ngơi thôi, Dương Quân, hôm nay phiền anh rồi, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, cậu cả đã dặn dò, nhất định phải chữa trị cho cô Cơ Uyển thật tốt, nếu không anh ấy cũng sẽ rất áy náy."
Dương Quân đẩy cô đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Cố Cơ Uyển không nói câu nào, một câu “sẽ rất áy náy' đã đánh tan hết toàn bộ chút hi vọng nhỏ nhoi của cô.
Anh thật sự không cần cô.
Giang Nam đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Dương Quân đẩy cô vào lập tức chạy lên đón: “Dương Quân, thế nào rôi?”
“Trên cơ bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/263247/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.