“Mộ Nhất Phàm, anh chờ đấy, món nợ ngày hôm nay, sớm muộn gì tôi cũng bắt anh trả lại!”
Tiếng gào thét của Lưu Tinh từ phía xa xa vọng tới, Mộ Nhất Phàm bay càng lúc càng xa, tiếng gào cũng càng lúc càng nhỏ, thế nhưng, nỗi nghi hoặc trong lòng anh lại càng lúc càng lớn.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh gặp mặt những người này, sao bọn họ lại biết anh?
Mộ Nhất Phàm ôm một bụng đầy nghi vấn, đến khi bay ra khỏi nhà xưởng không được bao xa, thật sự không kìm nổi sự tò mò mà đổi hướng bay, bay về phía xưởng quân sự ở bên kia, sau đó lặng lẽ quay trở về cánh cửa phía trước phân xưởng.
Anh trốn ở góc cửa sổ, cẩn cẩn thận thận nhìn vào trong, từ góc độ này có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trong phân xưởng.
Lưu Tinh vẫn còn đang tức giận mắng chửi về phía bên ngoài, cô ta tức đến nước bọt bắn ra ngoài cũng mang theo tia lửa, khiến Lưu Vũ không dám tới gần.
Cuối cùng càng chửi càng giận dữ, càng chửi càng đau lòng, khóc rống lên: “Lưu Vũ, mặt em làm sao bây giờ? Liệu mặt em có lành lại được không?”
“Sẽ lành, sẽ lành mà,” Lưu Vũ thấy chiếc áo trên người Lưu Tinh bị lửa đốt trụi hơn nửa, vội lấy chiếc áo khoác đàn ông đang vắt trên ghế bao lấy người Lưu Tinh.
Lưu Tinh xoay người: “Anh Hào, mấy anh thấy tôi bị bắt nạt, sao không giúp tôi đánh lại Mộ Nhất Phàm.”
Trong tiếng khóc lóc của cô mang theo sự oán giận, chỉ trích đám Trần Khải Hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-thi-the/1129415/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.