Tức khắc, mắt Tần Mạc không kiềm chế mà trầm xuống, quay đầu, cứ như vậy nhìn thiếu niên.
Phó Cửu lại có điểm không rõ tình hình, cô cũng không có thổi khí vào tai đại thần, làm sao đại thần lại còn dùng ánh mắt cảnh cáo cô?
Phó Cửu cảm thấy đó là cảnh cáo.
Nhưng một màn như vậy, rơi vào trong mắt Hạ Hồng Hoa, lại không phải là chuyện như vậy.
Hạ Hồng Hoa trên tay còn bưng trà, thân hình run lên, thiếu chút nữa đem ném bộ đồ trà đi.
Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lại lui trở về.
Thấy Cửu nhà cô cùng Tần Mạc cũng không có chuyện gì, mới tìm cơ hội cách bức tường mở miệng.
“Cửu, lại đây một chút, chỗ này đồ nhiều, mẹ không lấy được..”
Nghe thấy Hạ Hồng Hoa la to như vậy.
Ánh mắt Tần Mạc mới thu trở về, giọng lạnh nhạt: “Dì gọi em, còn không nhanh đi, chuyện báo đáp, chúng ta sẽ bàn sau.”
Phó Cửu:……
Đại thần phúc hắc, thật sự là không thương thì không buôn bán.
Nếu sớm biết là như vậy thì hẳn đã tìm một cái lý do để từ biệt rồi.
Nào ngờ được mẹ của cô sẽ tung ra một đòn như vậy chứ.
Phó Cửu trong lòng thở dài một hơi, thời điểm đứng lên lần nữa, đã là bộ dáng lười biếng.
Dù sao thì binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, thù lao của đại thần cô có thể nợ.
Ai bảo cô còn nhỏ tuổi.
Từ khi Phó Cửu trọng sinh tới nay, là chuyện cảm thấy chiếm phần hay ho.
Đại thần mỗi lần dạy bảo cô cô, đều sẽ không quá mức,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/970365/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.