” Hoàng thượng, Vương gia.” Chương Minh Duệ bưng một sọt dược liệu, đang vội vàng đi về phía hai người, thấy hai người thì nhanh chóng hành lễ.
” Tình hình các tướng sĩ bị thương thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.
” Bẩm Hoàng thượng, phần lớn đều đã an trí ổn thỏa rồi.” Chương Minh Duệ nói: ” Ngoại trừ hơn ba trăm người có thương thế khá nghiêm trọng ra thì những người còn lại đều không có trở ngại gì lớn. A Cách cô nương và Khúc tiên sinh cũng chỉ cho chúng ta một đơn thuốc, có thể giảm bớt cảm giác đau đớn trong tim vì bị ma âm gây thương tổn.”
Sở Uyên gật đầu: ” Vất vả rồi, cứ đi làm việc của ngươi đi.”
Chương Minh Duệ nói tạ ơn rồi lại chạy nhanh về phía khoang thuyền. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có muốn đi tìm Tiết tướng quân không?”
” Để ngày mai đi.” Sở Uyên nói: ” Hắn cũng mệt mỏi rồi, lúc này mà đi tìm hắn thì chắc lại là một đêm không ngủ, ngươi theo ta đi trong quân doanh nhìn một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được.”
Ngoài khơi vắng vẻ tĩnh lặng, tuy không có gió nhưng không khí cũng tương đối mát mẻ. Đoạn Bạch Nguyệt lấy áo choàng ra bao lấy người hắn, hai người leo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi chúng quanh dò xét một vòng, lúc thuyền đi tới chỗ tối, Sở Uyên vẫn còn đang nhìn vào một chiếc chiến thuyền xa xa thì trên mặt bất thình lình bị hôn một cái.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không nhịn được.”
Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn, nhẹ giọng nói: ” Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674335/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.