” Nàng điên rồi đúng không?!” Diệp Cẩn nói: ” Làm đại tiểu thư của Thiên Ưng Các có gì không tốt, cần gì phải đem chính mình bức tới tuyệt lộ.”
” Nàng muốn làm cái gì?” Tư Không Duệ không hiểu: ” Bên phía Sở Hạng cũng không đến nỗi không có người nào để dùng đi? Phái một nữ tử ra mặt dẫn quân làm chi vậy?”
Lệ Thước một mình chèo một chiếc thuyền nhỏ, dẫn theo hơn trăm chiến thuyền cỡ vừa ồ ạt tấn công về phía đội thuyền của Sở quân, trong tay nàng là một lá cờ màu đỏ tươi. Khi đội thuyền của đối phương tiến lại gần, mọi người mới phát hiện ra được điều dị thường —-những người trên chiến thuyền của địch đều là toàn thân cứng ngắc diện vô biểu tình, ngược lại càng giống như những xác chết từ sâu trong lòng đất chui ra.
” Chẳng trách.” Đoạn Dao nói: ” Đầu não bị hạ cổ, cho nên mới cần một người dẫn đường, nếu không thì chỉ sợ đám cương thi này không biết đâu là địch thủ mà đánh.”
” Dẫn một đám cương thi đi đánh giặc, người dẫn quân này chắc cũng không ai đồng ý đi cứu trở lại.” Diệp Cẩn nhíu mày: ” Chỉ sợ nàng không sống được nữa.”
Trong lúc hai người vẫn đang nói chuyện, những chiếc thuyền kia đã bắt đầu bơi tới với tốc độ càng ngày càng nhanh, đám cương thi đã được huấn luyện rất kĩ càng, bình thường sẽ được chém giết những hình nhân của các tướng sĩ Sở quân làm bằng rơm rạ khoác thêm chiến bào, bởi vậy lúc này chỉ cần tiếp cận được các tướng sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674336/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.