Chỉ là khi nàng nhìn rõ cẩu huyết kia là Hỷ Nhi, đáy mắt lóe lên tia sáng mờ ám.
Vốn dĩ thì, trên mặt của Đồ Bôn có vết thương, hồi đó không phải làm ăn mày thì làm thổ phỉ, ngay cả ngân lượng dạo lầu xanh cũng chả có, người nam nhân như vậy tuyệt đối không thể được người khác nhìn ưng ý, nhưng có thể do mấy ngày nay buồn nôn với dáng vẻ mặt rỗ của Chu Thắng, nghẹt thở với mùi hôi nách, bây giờ Hỷ Nhi nhìn khuôn mặt của Đồ Bôn liền cảm thấy rất được. Vả lại, trên người của hắn có mùi hương nhang dễ chịu, Hỷ Nhi ngửi được mùi vị này liền có cảm động muốn khóc. Cho nên với tình hình hiện tại, nàng không cảm thấy mình bị lỗ, ngược lại trái tim nhảy giật đùng đùng, sau đó đỏ mặt xấu hổ.
Đồ Bôn là một đại đàn ông đó giờ chưa được đụng qua đàn bà, bây giờ trong lòng có người đẹp, đôi môi mềm mại, hắn không muốn đẩy ra.
Trần Thập cũng ngại ngùng không đi kéo lại được, quay đầu nhìn cô nương nhà mình mang bộ dạng thích thú, cũng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm tiếp tục cho xe ngựa di chuyển về phía trước. Xe ngựa không có dừng lại, cứ thế mà chở theo Hỷ Nhi lướt đi trên con đường này.
Lâu Thất chống cằm nhìn hai người bọn họ, than một tiếng: "Ta nói, hai người các ngươi có cần cẩu huyết thêm chút nữa không, đủ nhấn chìm cả trăm cương thi rồi đó, các ngươi phải suy nghĩ suy nghĩ về cảm nhận của đám cẩu đơn thân ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-sung-ai/698026/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.