Edit: Mỳ
Ngay từ lúc vừa kết thúc, Lâm Ấu Tân đã gần như rã rời. Chẳng qua là cô cố gắng gồng mình để tỏ vẻ khiêu khích mà thôi.
Khi ngâm mình trong bồn tắm, cô thầm nghĩ, cả đời này phải tránh xa Chu Bẩm Sơn. Anh thật sự đáng sợ đến mức kh*ng b* vậy đó.
“Nhắm chặt mắt vào, anh sắp xả nước gội đầu rồi.”
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, giọng nói thỏa mãn của ai đó vang lên bên tai, chất giọng trầm lạnh nghe thật dễ chịu.
Lâm Ấu Tân mệt mỏi đảo mắt, rồi nhắm hẳn đôi mi nặng trĩu.
Chu Bẩm Sơn tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác. Với bộ óc của một người học khối A, anh đã tính toán cẩn thận thời gian di chuyển từ khi nhận được tin nhắn của Khúc Tĩnh Đồng. Khi họ vừa dọn dẹp xong trong phòng tắm, tiếng dì Tùy dỗ dành Đậu Miêu đã vang lên dưới nhà.
“Em có đói không? Anh lấy chút gì đó cho em ăn nhé.”
Cô như bị rút hết xương cốt, nằm bẹp dí trên giường mà nhìn anh vừa dọn dẹp chiến trường, vừa quan tâm đến cái bụng đang đói meo của cô.
Anh có một khí chất rất đặc biệt, ngay cả trong những khoảnh khắc này, vẫn toát lên vẻ đẹp tinh khiết, thoát tục giữa sự mệt nhoài.
“Em không có khẩu vị. Lấy giúp em điện thoại đi anh, em phải trả lời tin nhắn chúc Tết.”
Từ khi đến Hải Thành, không khí Tết không còn đậm đà như trước nữa. Sáng sớm, cô chỉ kịp gửi lì xì và lời chúc mừng vào nhóm của Tiểu Ninh và nhóm của đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2974957/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.