Edit: Mỳ
Thôn Trình Khê, huyện Huy Nam, những tia nắng cuối đông lạnh lẽo khẽ lướt trên mặt hồ, còn dãy núi xa xa thì ẩn hiện trong màn sương mờ ảo.
Bên cạnh trạm y tế thôn, bà Tạ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay thoăn thoắt xe từng bông nhài, thấy từng tốp tình nguyện viên y tế mang hành lý lên xe buýt, cô liền cất tiếng chào hỏi đầy nhiệt tình: “Mọi người về ăn Tết hả?”
Người đi đầu là Trạch Giang Đào, mặc chiếc áo bông màu xanh navy, cơ thể mập mạp đang cố sức khuân hành lý lên xe, cười hì hì: “Đúng vậy, bọn tôi về nhà ăn Tết, qua Tết lại lên.”
Bà Tạ vội xua tay: “Về đi, đi đường cẩn thận nhé. Mấy tháng nay mọi người vất vả quá rồi, bà con ở đây không cần phải đi xe lên tận thành phố khám bệnh nữa, tiện lợi vô cùng. À, bác sĩ Chu cũng đi à?”
“Tôi mong cậu ta đi lắm chứ.” Trạch Giang Đào lẩm bẩm một câu đầy vẻ khổ sở, quay đầu nhìn vào trạm y tế: “Khó lắm.”
Kế hoạch tình nguyện viên lần này, Trạch Giang Đào năn nỉ mãi mới được đi theo, mục đích là để thuyết phục Chu Bẩm Sơn quay về, nhưng ai ngờ anh cứ như bị trúng bùa mê thuốc lú, sống chết cũng không chịu về Tây Thành. Trạch Giang Đào cũng chịu thua, dằn dỗi với anh mấy tháng rồi, giờ mà không về thì vợ ông sẽ đòi ly hôn mất.
“Chú còn quên gì nữa à?”
Đang mải suy nghĩ thì Chu Bẩm Sơn bưng ấm nước từ trong đi ra, đóng cửa trạm y tế lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2974981/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.