Edit: Mỳ
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng Lâm Ấu Tân, Chu Bẩm Sơn đã đứng phắt dậy.
Anh sải bước tới, chặn cô lại ở lối cầu thang, vẻ mặt đầy quan tâm: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết. Em lên lầu trước đi.”
Cô hiểu ý anh, anh không muốn cô khó xử khi đứng giữa mọi chuyện. Thế nhưng vào thời điểm này, làm sao cô có thể vắng mặt cho được chứ?
“Em không sao đâu. Em muốn ở lại cùng anh…”
“Ngoan nào.” Chu Bẩm Sơn không đồng tình, anh giữ chặt vai cô, ngắt lời: “Em chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không thể ăn mặc như vậy mà gặp ông được. Anh hứa, trong nửa tiếng sẽ kết thúc ‘trận chiến’ này.”
Trận chiến…..
Trong khoảnh khắc căng thẳng như vậy, cô lại thoáng muốn bật cười.
“Thật sự không cần em giúp sao anh?”
“Thật sự không cần.”
Được rồi.
Cô không biết Chu Bẩm Sơn sẽ thuyết phục Lâm Giới Bình bằng cách nào, nhưng cô vẫn tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Nhìn theo bóng cô lên lầu, Chu Bẩm Sơn khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống ghế sofa.
Biểu cảm của Lâm Giới Bình đã cực kỳ khó coi, nhưng vì mối quan hệ với Chu Tái Niên, ông vẫn kiềm chế không nói ra lời quá nặng nề.
Song, cái gọi là tình nghĩa này lại là thứ quá chủ quan.
Khi Lâm Giới Bình vừa bước vào cửa, ông còn có chút ngạc nhiên, sự khó chịu chỉ lờ mờ xuất hiện trong lúc hai người xã giao.
Nhưng ngay khi nhìn thấy cháu gái bước xuống lầu với bộ dạng đó, ông thừa hiểu bọn họ vừa làm gì. Cơn thịnh nộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2974987/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.