Edit: Mỳ
IF14. Không Nghe Lời – Nghe anh, tất cả đều nghe anh hết. Trong tay Chu Bẩm Sơn, cuộc gọi cho cô vẫn chưa kết thúc. Anh đã đổi chuyến bay để về sớm hơn vài tiếng, định bụng đáp xuống sẽ đến thẳng chỗ cô, chủ yếu là để cô không phải vất vả chạy đi đón. Chỉ là, anh gọi hai cuộc đều không thông, lại đúng lúc chứng kiến cảnh tượng bạn gái mình đang nằm gọn trong vòng tay của bạn trai cũ, mặc dù anh có thể nhận ra nét mặt Lâm Ấu Tân lộ rõ sự khó chịu và miễn cưỡng. Lâm Ấu Tân cũng cứng đờ vì ngượng. Khi anh bước đến trước mặt, cô gắng gượng nặn ra một nụ cười, dè dặt cất tiếng: “…Anh về rồi ạ.” “Ừm.” Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cô, tiện tay đưa chiếc áo vest đang vắt hờ trên cổ tay sang cho cô. Giọng anh bình thản: “Đến đón bạn sao, sao không nói với anh vậy em?” “Em định tạo bất ngờ cho anh….” Lâm Ấu Tân dừng lại, nhận lấy áo khoác của anh. Ai mà có dè, bất ngờ này đi hơi xa so với tưởng tượng của cô rồi. Chu Bẩm Sơn nhàn nhạt liếc nhìn Lương Tiêu Thụ, mỉm cười: “đúng là bất ngờ thật.” “….” Cuộc đối thoại của hai người toát ra vẻ thân mật, gần gũi như không có bất cứ ai khác. Lương Tiêu Thụ im lặng đứng nhìn với ánh mắt lạnh băng. Từ Trừng Ninh và Trình Sinh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy mối quan hệ tay ba đầy căng thẳng này. Cả hai nhận ra điều bất thường: “Ấu Tân, đây là…” Lâm Ấu Tân hít sâu một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2975006/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.