Cô ôm chặt anh, và anh cũng ôm lại cô, chỉ có vậy thôi.
“Từ Viễn Hành, anh vốn là người lịch sự như vậy sao?” Tằng Bất Dã hỏi.
“Ý em là gì?”
“Anh quá lịch sự với em.” Tằng Bất Dã ghé vào tai anh nói: “Em muốn anh hoang dã hơn một chút với em.”
“Ví dụ như thế nào?”
Tằng Bất Dã không nói gì nữa, cô nắm lấy tay anh đưa vào bên trong áo mình. Cô thích lòng bàn tay thô ráp của anh áp vào làn da mình, thậm chí thích cả cảm giác đau ngứa nhẹ do sự cọ xát ấy mang lại. Cô cũng thích sự sạch sẽ của anh. Một người đã trải qua nhiều thử thách của thiên nhiên bên ngoài vậy mà móng tay lại ngắn và sạch sẽ, không một chút bẩn. Còn có hương thơm trên người anh, luôn nồng nhiệt như ánh mặt trời.
“Em có thể giúp anh.” Cô nói: “Em muốn cảm ơn anh.”
“Em đừng làm trò này với anh.” Từ Viễn Hành ôm cô định đưa cô trở lại ghế phụ lái, nhưng cô nhân cơ hội kéo khóa quần anh xuống, đặt tay vào bên trong rồi hôn lên môi Từ Viễn Hành.
Anh rên lên: “Để người ta nhìn thấy bây giờ!”
“Không nhìn thấy đâu, không nhìn thấy đâu.” Cô thì thầm sát môi anh, tay xoay cằm anh, bảo anh nhìn ra ngoài. Bên ngoài chẳng thể nhìn thấy gì, vị trí xe 433 phía trước, đầu xe của Bán Tải Tứ Xuyên trong gương chiếu hậu, tất cả đều ẩn mình trong cơn bão tuyết. Bão tuyết ở Tạp Tuyến khiến người ta kinh hồn táng đảm, làm cho nhịp tim họ càng thêm gấp gáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua-ngay-bao-tuyet/2451344/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.