Từ Viễn Hành rời đi khi Tằng Bất Dã đã ngủ say.
Anh chống tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn cô một lúc. Nói thật, bộ dạng ngủ của Tằng Bất Dã không đẹp chút nào, cô nhăn mày, thỉnh thoảng nghiến răng, trông như cả thế giới đều nợ cô tiền vậy.
Hiếm có ai ngủ mà trông hung hăng như lúc mở mắt, Tằng Bất Dã có thể coi là một trong số đó.
Không muốn đánh thức cô nên anh hôn nhẹ lên đầu mũi cô, sau đó vừa mặc quần áo vừa nhặt quần áo loay hoay cả buổi, cuối cùng cũng chuồn được.
Khi về phòng tắm, ngực anh đau nhói, soi gương một cái, trên đó rõ ràng là một vết răng cắn. Chết tiệt. Cô thật sự cắn thật.
Tình cảnh có phần khó diễn tả, nói sao đây nhỉ? Từ Viễn Hành không nên khiêu khích cô, bảo cô thử xem. Nghĩ lại, làm sao Tằng Bất Dã có thể sợ được? Anh bảo cô thử xem thì tất nhiên cô sẽ thử.
Từ Viễn Hành nhìn vết răng đó, Tằng Bất Dã đã thử từ chỗ đó. Cô không biết lấy sức từ đâu ra, à không, cô ăn nhiều như vậy, đương nhiên phải có sức, một cái lăn người đã đẩy ngã anh. Trong suốt cuộc đời của Từ Viễn Hành, anh chưa từng bị bất kỳ ai lật đổ, chưa từng.
Anh vẫn còn đang sửng sốt, cô đã cúi đầu cắn anh một cái. Khi cắn còn nói: “Em đã muốn cắn chết anh từ lâu rồi.”
Anh đau đến mức rên lên một tiếng, cô liền bịt miệng anh lại. Rồi môi cô dừng lại sau tai anh. Từ Viễn Hành không thích bất kỳ ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua-ngay-bao-tuyet/2451345/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.