Đậu Que ôm theo cái xẻng nhỏ đến, cũng giống như Tằng Bất Dã, nằm sấp xuống đất nhìn con thằn lằn bay. Cô bé hít hít cái mũi đang chảy nước vì lạnh, đề nghị: “Cô Dã ơi, cô nói xem cháu xúc nó đi có được không ạ?”
“Xúc đi đâu?” Điện thoại của Tằng Bất Dã bị đóng băng đến tắt nguồn, hầu như chẳng chụp được tấm ảnh nào ưng ý, vừa nhấn giữ để tắt máy vừa hỏi Đậu Que.
“Cháu xúc nó đến chỗ người tuyết to kia.” Đậu Que chỉ về phía người tuyết ở xa do ai đó đắp.
“Đợi cô chụp ảnh nó xong đã.”
Đậu Que liếc nhìn điện thoại của cô, nói như một người lớn thu nhỏ: “Cô phải dán miếng giữ nhiệt cho nó chứ. Thôi, để chú Từ giúp cô chụp.”
Thế là Từ Viễn Hành cầm máy ảnh của mình, cùng quỳ sấp xuống đất với hai người họ, ống kính hướng về phía con thằn lằn bay. Tằng Bất Dã khen anh có tinh thần nhiếp ảnh, chịu được mọi khổ cực. Anh nói đừng gắn thêm vàng lên mặt anh, anh chẳng qua là không chịu nổi Đậu Que cứ quấy anh thôi.
Anh chụp rất nhiều ảnh con thằn lằn bay, một sinh vật bé xíu như vậy mà lại chụp ra được vẻ oai phong lẫm liệt, còn đẹp hơn cả những “đại gia” đứng phía sau nó. Đậu Que đợi rất lâu, thấy Tằng Bất Dã đồng ý rồi thì một xẻng xuống, xúc cả tuyết lẫn con thằn lằn bay đi mất.
“Không bị mất chứ?” Tằng Bất Dã hơi lo lắng.
“Mất thì mua đền cho cô.” Từ Viễn Hành nói.
“Anh hiểu cái đếch gì.” Tằng Bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua-ngay-bao-tuyet/2451365/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.