Tám giờ tối, Hạ Vĩnh Thanh hỏi: “Hạ Vãn Chi đâu?”
Bà Rose chuyên tâm xem phim: “Bên nhà đối diện.”
Tám rưỡi tối, Hạ Vĩnh Thanh đứng ngồi không yên: “Hạ Vãn Chi vẫn chưa về à?”
Bà Rose chẳng hề lo lắng: “Mới có bao lâu đâu.”
Chín giờ tối, Hạ Vĩnh Thanh như ngồi trên đống lửa: “Hạ Vãn Chi tìm Tạ Kỳ Diên làm gì?”
Bà Rose chuẩn bị đắp mặt nạ: “Em làm sao biết, chuyện của người trẻ tuổi anh đừng có quản.”
Hạ Vĩnh Thanh đứng dậy đi đi lại lại: “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ làm gì mà phải mất cả tiếng đồng hồ?”
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt ông cứng đờ lại.
Câu nói ấy như nhắc ông chợt tỉnh, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Con nhỏ ngỗ nghịch không biết giữ kẽ, tôi đi gọi nó về.”
Bà Rose không hiểu tại sao người đàn ông năm mươi tuổi lại trở nên đa nghi như vậy, đắp mặt nạ lên mặt rồi nằm trên ghế sofa tiếp tục xem phim.
Trong nhà Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi ngồi trên ghế sofa vu/ốt ve con mèo đang ngáy khò khò, vẻ mặt vui vẻ không muốn về.
“Trường Sinh thật ngoan, Trường Sinh thật đáng yêu, Trường Sinh…”
Trường Sinh, Trường Sinh…
Hạ Vãn Chi bây giờ miệng lúc nào cũng nhắc đến Trường Sinh.
Tạ Đàn khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, than thở với Tạ Kỳ Diên đang ngồi bên cạnh làm việc: “Anh nhận nuôi con mèo này ở đâu vậy, em sắp bị chị Hoàn Tử cho ra rìa rồi.”
Trường Sinh có phòng riêng cho mèo, phòng ngủ của Tạ Kỳ Diên ở nhà họ Tạ thông với phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852428/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.