Mấy ngày Quốc khánh này, sau khi Hạ Vãn Chi hoàn thành những đơn hàng tồn đọng cuối tháng trước liền tập trung vào việc vẽ tranh mẹ Tạ Kỳ Diên.
Nghĩ đến việc hoàn thành chuyện này càng sớm càng tốt, Hạ Vãn Chi cố tình đăng Weibo thông báo tháng này tạm ngừng nhận đơn.
Đối với Hạ Vãn Chi, đây thực ra cũng là một thử thách.
Nhưng cô chưa bao giờ sợ hãi thử thách.
Phần lớn là cô không muốn Tạ Kỳ Diên phải đợi quá lâu, dù Tạ Kỳ Diên là bạn trai cô hay chỉ đơn thuần là chủ đơn cô cũng sẽ không để anh phải đợi.
“Chị ơi, hôm nay cũng không đến phòng làm việc à?” Trúc Tử đã nghỉ liên tục ba ngày, gọi video qua than thở cảm giác không thật của mình.
Hạ Vãn Chi khoanh chân ngồi trên sàn nhà bóp màu, nghe vậy liếc nhìn Trúc Tử trong màn hình một cái: “Không đi, tháng này không đi.”
Trúc Tử trợn tròn mắt, có cảm giác sắp thất nghiệp: “Chị bây giờ có chó khác rồi nên không cần em nữa à!”
Tạ Kỳ Diên, người bị chửi là chó khác, như ma hiện ra sau lưng Hạ Vãn Chi, còn liếc nhìn Trúc Tử trong điện thoại.
Trúc Tử sợ hãi: “…”
Hạ Vãn Chi bật cười, nhận lấy bút vẽ Tạ Kỳ Diên đã rửa sạch, giải thích với Trúc Tử: “Không phải không cần em, công trường thi công của Tinh Diệu ồn ào quá, hơn nữa giữa tháng sẽ bắt đầu cải tạo tầng thượng, không thích hợp để làm việc, hơn nữa, bây giờ không phải chị đang làm đơn hàng của Tạ tổng sao?”
Hạ Vãn Chi dỗ dành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854576/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.