Bánh chẻo đã xuống nồi, mùi bánh chẻo nồng nàn từ bếp tỏa ra, Vân Lệ liên tục nhìn về phía sau, nhìn nhiều đến mức khiến Hạ Vãn Chi chú ý.
“Mắt sắp dính vào bạn trai cậu rồi.” Hạ Vãn Chi trêu chọc một tiếng, không khó để nhìn ra Vân Lệ lúc này rất muốn qua giúp.
Từ nhỏ Hạ Vãn Chi đã là tiểu thư được nuông chiều, là bảo bối trong lòng bố mẹ, quen được phục vụ, quan trọng nhất là, từ trước đến nay trong nhà đều là bố nấu ăn, cô không thấy đàn ông nấu ăn có gì không ổn.
Hơn nữa Tạ Kỳ Diên nấu ăn ngon, anh nấu một bữa là đến chỗ cô đòi thưởng một lần, rõ ràng là anh có lợi.
Ngược lại Vân Lệ dường như có chút bất an.
Hạ Vãn Chi nhìn ra được, Vân Lệ không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự tốt đẹp của bạn trai mình, cô ngồi không yên, cô được chiều mà lo.
Đây là ảnh hưởng của gia đình, là bệnh tâm lý, sau này còn phải nhờ Khương Bách Xuyên chữa cho.
Vân Lệ chỉ cảm thấy xúc động, lắc đầu cười một tiếng: “Cảm thấy như mơ vậy.”
Trước 10 tuổi, quan hệ bố mẹ cũng coi như hòa thuận, gia đình cô cũng coi như trọn vẹn. Nhưng từ khi có trí nhớ, mẹ luôn là người vừa đảm việc nhà vừa giỏi việc nước, còn bố thì đi sớm về khuya, về nhà là có cơm nóng canh ngọt, dù không đi làm, đói cũng là gọi mẹ nấu cơm.
Dường như mẹ nấu cơm luôn là điều hiển nhiên.
Lúc đó Vân Mỹ Lan không hề oán thán nhưng Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854607/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.