“Tạ Thiên Tề là ai?” Chỉ một lát sau, Diêu Cầm lại như biến thành người khác.
Không quen biết Tạ Thiên Tề nào, cũng không quen biết Tiểu A Diên nào.
Con búp bê lông mà bà ôm trong lòng cũng bị bà tùy tiện ném sang một bên.
Cảm xúc của Liễu Thư Bạch thay đổi theo Diêu Cầm, như thể sự ăn ý đã hình thành sau bao nhiêu năm chung sống ngày đêm, ông cười giải thích: “Không ai cả, em không quen. Đói bụng chưa, hôm nay nhà chúng ta có khách, giúp anh tiếp đãi một chút nhé?”
Sau khi quan sát Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi một lúc lâu, Diêu Cầm bước lên hai bước, nở nụ cười thân thiện với họ: “Đã là khách thì mau ngồi đi, đừng đứng mãi thế.”
Mặt mày rạng rỡ, tâm trạng bình thản, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác.
Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi đưa Hạ Vãn Chi ngồi xuống.
Anh muốn thử nói gì đó với Diêu Cầm, nhưng lời đến miệng định phát ra, tim lại kéo theo cổ họng, đau đến mức ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Cuối cùng vẫn là Hạ Vãn Chi mở lời nói chuyện với Diêu Cầm.
Như có thần giao cách cảm, cô biết Tạ Kỳ Diên muốn biết điều gì, chủ đề gần như đều hướng về những điều anh quan tâm.
Diêu Cầm đối đáp trôi chảy, cười dịu dàng như gió xuân, trong lúc đó còn thúc giục Liễu Thư Bạch: “Anh đi dặn nhà bếp làm việc đi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Liễu Thư Bạch làm theo quy trình đi một vòng rồi quay lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854682/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.