“Dì Diêu, dì có nghe nói đến khu vườn trên không chưa?” Ở Ireland hơn một tuần, chỉ cần Diêu Cầm chịu nói chuyện với Hạ Vãn Chi, Hạ Vãn Chi đều ngầm lái chủ đề sang Tạ Kỳ Diên.
Nói cũng lạ, Liễu Thư Bạch dặn không được nhắc đến nhiều nhưng Hạ Vãn Chi một ngày nhắc không dưới ba lần cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Ngược lại, Diêu Cầm nói chuyện với cô rất vui vẻ, lâu dần nhìn thấu tâm tư nhỏ của Hạ Vãn Chi, phối hợp hỏi: “Khu vườn trên không nào? À để dì đoán xem —”
Diêu Cầm giả vờ dừng lại, cười nói: “Là nơi cầu hôn lãng mạn mà người yêu cháu xây riêng cho cháu phải không?”
Hạ Vãn Chi nhét hai quả anh đào vào miệng, rồi lần lượt nhổ hạt ra, bí ẩn xua tay: “Sai rồi, khu vườn trên không quả thật là Tạ Kỳ Diên tạo ra, nhưng không phải cho con mà là cho một người cũng rất quan trọng đối với anh ấy.”
Hạ Vãn Chi không để ý đến nụ cười cứng đờ trên khóe miệng Diêu Cầm, khẽ nói tiếp: “Nhưng quả thật là cầu hôn ở khu vườn trên không, mà còn là con cầu hôn nữa.”
Hai ngày nay nhiệt độ giảm, Diêu Cầm đắp chăn lên đầu gối, Liễu Thư Bạch sợ bà lạnh còn bắt bà quàng khăn, không biết có nghe thấy câu cuối cùng Hạ Vãn Chi nói không, bà cụp mắt xuống, dúi cằm vào khăn quàng cổ, giấu đi mọi biểu cảm.
Hạ Vãn Chi thấy bà không phản ứng, khẽ cắn môi nhìn bà.
Liễu Thư Bạch nói, so với trước đây, trạng thái tinh thần của Diêu Cầm mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854684/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.