🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhiều năm trước, các thành viên trong nhóm của bác sĩ Wood đã đề nghị can thiệp và điều trị một số dây thần kinh hoạt động bất thường bằng phương pháp phẫu thuật định vị não.

Còn việc đề nghị không được thông qua là vì bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro.

Diêu Cầm là một bệnh nhân rất quan trọng và đặc biệt, bác sĩ Wood không dám mạo hiểm.

Cho đến bây giờ nhìn thấy sự cải thiện của Diêu Cầm, ông cũng nhìn thấy hy vọng.

Bệnh tình không xấu đi mà dần cải thiện, vậy thì làm cuộc phẫu thuật định vị này tỷ lệ thành công chắc chắn rất lớn.

Đối với đề nghị này Liễu Thư Bạch suy nghĩ ba ngày, ngay cả Tạ Kỳ Diên, một người quyết đoán như vậy, cũng chậm chạp không thể đưa ra quyết định.

Hạ Vãn Chi cũng bận rộn tìm hiểu ý kiến của một số bác sĩ phẫu thuật thần kinh não. Trước đây trong số khách hàng của cô cũng có không ít chuyên gia về lĩnh vực thần kinh não, sau khi thật sự hiểu rõ về cuộc phẫu thuật này, lại kể lại cho Tạ Kỳ Diên và Liễu Thư Bạch nghe.

Mưa mấy ngày liền cuối cùng cũng tạnh, phía chân trời rải xuống vài tia nắng ấm, cây ngọc lan trong sân nở hoa rất đẹp, Hạ Vãn Chi liền cùng Diêu Cầm ngắm hoa, đón xuân.

Biết Diêu Cầm thích hoa, Vân Lệ và Khương Bách Xuyên mang đến rất nhiều cành hoa chưa tỉa. Ngoài việc muốn đến thăm mẹ của Tạ Kỳ Diên, còn là Hạ Vãn Chi nhờ họ mang hoa đến để Diêu Cầm giết thời gian.

Ngủ hoài không tốt, chỗ Hạ Vãn Chi không bằng trang viên ở Ireland, không có ruộng hoa, ngoài mấy cây ngọc lan và cây mai ra thì không còn hoa nào khác để ngắm.

Sân sau, Liễu Thư Bạch sau khi được Hạ Vãn Chi đồng ý đang khai hoang một mảnh đất mới, nhân lúc đầu xuân gieo hạt giống hoa, chỉ mong đến năm sau có thể đón một mùa xuân đầy sức sống.

Diêu Cầm khi thấy người lạ có vẻ hơi khó chịu, nhưng khi biết là khách của Hạ Vãn Chi thì sắc mặt mới dịu đi, ăn một bữa cơm xong thì đã bắt đầu thân quen, còn hỏi han chuyện hôn sự của Vân Lệ và Khương Bách Xuyên.

Trong suốt khoảng thời gian đó, bà liên tục dõi mắt về phía Khương Bách Xuyên. Hạ Vãn Chi dường như cảm nhận được, nhân cơ hội kéo Vân Lệ đi, để lại không gian riêng cho hai người họ.

Diêu Cầm luôn giữ nụ cười dịu dàng, ngay khi Khương Bách Xuyên cũng định đứng dậy rời đi bà mới đột ngột hỏi một câu: “Cháu là bạn tốt của A Diên phải không?”

Khương Bách Xuyên đột ngột sững sờ, đứng được một nửa rồi lại ngồi xuống, nghiêm túc và căng thẳng trả lời: “Dạ đúng, từ nhỏ đến lớn đều là bạn rất tốt.”

Thế là Diêu Cầm liền khóc, như đang tự nói chuyện với mình, nói lời xin lỗi với không khí.

“Bà ấy nhớ Tạ Kỳ Diên.” Trước khi rời đi, Khương Bách Xuyên vô cùng chắc chắn nói với Hạ Vãn Chi, “Bà ấy không mất trí nhớ, có lẽ chỉ là đầu óc không tỉnh táo, hoặc cũng có thể là không dám nhận lại cậu ấy.”

“Một người biết mình mắc bệnh tâm thần, làm sao có thể thật sự không biết người đứng trước mặt mình là ai.” Tâm trạng Khương Bách Xuyên hơi phức tạp, một nửa là vì lần đầu tiên thấy Diêu Cầm phát bệnh, nửa kia là nghĩ đến tâm trạng của Tạ Kỳ Diên.

Ông trời chưa bao giờ công bằng.

Tạ Kỳ Diên đáng thương.

Diêu Cầm cũng vậy.

Nhưng hôm nay hai mẹ con họ được gặp nhau, sau này chắc chắn sẽ có lúc nhận ra nhau.

Hạ Vãn Chi hơi lơ đãng, ngẩn người rồi mới gật đầu: “Trước đây em cũng đoán vậy.”

Còn bây giờ, Hạ Vãn Chi chắc chắn một điều.

Diêu Cầm lúc giao tiếp bình thường với cô là hoàn toàn tỉnh táo, lúc đó bà ít nhất có 70% khả năng nhớ ra Tạ Kỳ Diên.

Acnes
Chỉ khi phát bệnh, ý thức và trí nhớ của bà mới bị rối loạn.

Biết đêm nay Tạ Kỳ Diên sẽ không ngủ được, Hạ Vãn Chi đã thức cùng anh, nhưng nửa đêm chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, gần sáng tỉnh dậy thì thấy Tạ Kỳ Diên vẫn chưa ngủ.

Cô dịch người, chui vào lòng anh, đưa tay che lên mắt anh.

“A Diên, ngủ đi.” Giọng Hạ Vãn Chi khàn khàn.

Nói là sẽ chia sẻ gánh nặng của anh, nhưng Hạ Vãn Chi vẫn cảm thấy bất lực.

Rất nhiều chuyện cuối cùng vẫn phải một mình anh gánh vác.

“Anh muốn tìm thời điểm thích hợp để hỏi xem mẹ có muốn làm phẫu thuật định vị não không.” Tạ Kỳ Diên khàn giọng, đây là kết quả sau một đêm suy nghĩ.

Nếu Diêu Cầm tỉnh táo, anh muốn hỏi ý kiến của bà.

Phẫu thuật có rủi ro, Liễu Thư Bạch do dự, Tạ Kỳ Diên cũng do dự, nhưng bác sĩ Wood nói cuộc phẫu thuật này đối với Diêu Cầm hiện tại ít nhất có 80% tỷ lệ chữa khỏi.

Đây là một con số rất cao.

Tạ Kỳ Diên nghe thấy lời này như nhìn thấy hy vọng.

Nhưng anh không dám đánh cược, còn 20% còn lại anh không dám đánh cược.

Hạ Vãn Chi ôm anh, khẽ gật đầu: “Được, vậy để mẹ quyết định.”

Ngày hôm sau biết tin, Liễu Thư Bạch tức giận thở phì phò, lớn tiếng: “Chú không đồng ý! Đây không phải là hồ đồ sao? Mẹ cháu đầu óc không tỉnh táo sao có thể quyết định?”

“Bà ấy không hề không tỉnh táo.” Hạ Vãn Chi khẽ thở dài, “Bà ấy bị chú nhốt trong lồng son bao nhiêu năm nay, chưa từng từ bỏ ý định muốn tìm chú Tạ để đòi một lời giải thích, chú thật sự nghĩ bà ấy không tỉnh táo sao?”

Bà ấy không hề không tỉnh táo, chỉ là cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ là đã trở nên yếu đuối.

Bà không dám đối mặt với Tạ Thiên Tề, đối mặt với Tiểu A Diên của bà trong bộ dạng này.

Liễu Thư Bạch im lặng một lúc lâu.

Ông làm sao mà không biết chứ, ông quá hiểu Diêu Cầm.

Những năm đầu tiên, bà từng tìm đủ mọi cách để trốn chạy.

Bà điên cuồng muốn thoát ra, còn ông điên cuồng muốn giam cầm bà lại.

Những năm sau này, Diêu Cầm dần dần lệ thuộc vào ông, tin tưởng ông, nhưng chưa bao giờ nói với ông lời tâm sự nào, giữa ông và bà luôn có một khoảng cách.

Đôi khi Liễu Thư Bạch nghĩ, có phải sớm đưa bà về tìm Tạ Thiên Tề đòi một lời giải thích thì bà sẽ không bị tâm thần phân liệt, nhưng ông sợ, sợ mọi biến số.

Lòng chiếm hữu của ông không cho phép bà trở lại bên cạnh Tạ Thiên Tề.

“Phẫu thuật xong, sẽ khỏi chứ?” Cửa phòng mở ra, Diêu Cầm không ngồi xe lăn mà chậm rãi bước ra từng bước.

Bà không nhìn Liễu Thư Bạch mà nhìn Tạ Kỳ Diên, ánh mắt đó ẩn chứa vài phần lo lắng bất an, lại dịu dàng như nước: “A Diên, mẹ sẽ khỏi chứ?”

Không khí xung quanh như ngưng đọng, sau một hồi im lặng dài đằng đẵng, dưới ánh mắt đỏ hoe của mọi người, Tạ Kỳ Diên bước lên, ôm chặt lấy người phụ nữ gầy yếu đã đưa anh đến thế giới này.

“Mẹ ơi…” Tạ Kỳ Diên nghẹn ngào cất tiếng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.