Đứa trẻ năm tuổi ngày xưa chỉ có thể ôm chân bà, bây giờ đã lớn, cao ráo, vai rộng, toàn thân đầy sức lực.
Diêu Cầm có thể cảm nhận được đôi tay đó đang ôm lấy cả cơ thể mình, khẽ run rẩy.
Vừa bối rối, vừa vui mừng.
Cơ thể cứng đờ không dám động, khoảnh khắc được Tạ Kỳ Diên ôm vào lòng, ánh mắt Diêu Cầm có chút ngơ ngác, rồi khi cảm nhận được cái ôm ấm áp và chân thật này, lông mi rũ xuống, nước mắt tuôn rơi.
Cổ họng Tạ Kỳ Diên nghẹn lại, khóe mắt đỏ hoe, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt. Giọng nói run rẩy như đứa trẻ chịu uất ức ngày xưa ôm lấy mẹ mình, thân mật và dựa dẫm: “Sẽ ổn cả thôi, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Anh đứng thẳng rồi lại hơi cúi người, nắm lấy tay Diêu Cầm áp lên má mình: “Mẹ, con là A Diên, là…”
Là Tiểu A Diên của mẹ.
Tạ Kỳ Diên nghẹn ngào, sợ đây lại là một giấc mơ, vội vàng xác nhận: “Mẹ nhận ra con rồi phải không? Nhớ con rồi phải không?”
Nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má Diêu Cầm, bà im lặng, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Kỳ Diên, trong không khí tĩnh lặng này, từ từ di chuyển đầu ngón tay, lau đi giọt nước mắt trên má Tạ Kỳ Diên: “Sao có thể không nhận ra chứ.”
Bà làm sao có thể không nhận ra Tiểu A Diên của bà chứ.
Trừ những lúc phát bệnh, bà chưa bao giờ quên con trai mình.
Không đi gặp con là vì bộ dạng này của bà chỉ trở thành gánh nặng cho con.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854689/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.