“Bảo bối, người em thật mềm…” —- Canh uống được một nửa, Vưu Tình vẫn ngồi trong lòng Lương Tây Triều. Cô ít nhất cũng 45kg, anh không thấy mỏi sao? Cô khẽ động chân, ra hiệu anh thả mình xuống, đâu phải không có ghế. Lương Tây Triều vươn tay qua nắm lấy bắp chân trắng nõn của cô, nắn nhẹ hai cái rồi giữ chặt trong tay, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Bắp chân em còn không to bằng cánh tay tôi, thì nặng được bao nhiêu.” “…” Lương Tây Triều không cho cô xuống, tay cũng không ngừng, gắp thức ăn liên tục vào bát cô. Vưu Tình ăn cơm chậm, miếng nào cũng nhai kỹ nuốt chậm, tuy không phải kiểu ăn uống thỏa thích nhưng lại đặc biệt k*ch th*ch vị giác. Nửa bát canh cô uống còn thừa được Lương Tây Triều xử lý nốt. Ánh mắt Vưu Tình lướt qua, cảm thấy kỳ lạ. Lương Tây Triều có chút bệnh sạch sẽ, ăn ở không được dính một hạt bụi. Bây giờ lại trực tiếp ăn chung một bát với cô, chứng bệnh sạch sẽ mất hiệu lực rồi sao? Thấy anh còn muốn động đũa, Vưu Tình ngăn lại: “Em không ăn nữa.” Ăn nữa cô sẽ no căng mất. “Được.” Lương Tây Triều buông đũa, lại dùng lòng bàn tay xoa xoa bụng cô, chẳng thấy chút thịt nào, không biết ăn vào đâu hết. Áo mùa hè mỏng manh, Vưu Tình giữ tay anh lại: “Lương Tây Triều, vừa ăn xong, đừng có sờ.” Lương Tây Triều nhìn cô cười. Chẳng mấy ai dám gọi thẳng tên của anh, trừ cô ra. Môi không tô son khẽ nhếch đọc từng chữ, giọng điệu thanh lãnh, bình thản trần thuật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799207/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.