“Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” ——— “Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” … Vừa nằm xuống, màn hình điện thoại của Vưu Tình chợt sáng lên. L: 【Ra đây.】 Vưu Tình kinh ngạc mở to mắt. Bên cạnh là tiếng thở đều đều của bà ngoại, cô siết chặt điện thoại nhắn lại: 【Mai được không, em ngủ rồi.】 L: 【Ồ, vậy giờ em đang mộng du trả lời tin nhắn cho tôi đấy à?】 L: 【Em ra đây, hay để tôi vào?】 … Dù là cô giáo xinh đẹp cũng không khơi dậy được sự nhiệt tình của cả lớp, ai nấy đều uể oải vươn cổ. Môn sinh hóa này lý thuyết rất nhiều, lại khô khan. Bốn mươi phút trôi qua, Trần Tĩnh Văn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng không biết các em rốt cuộc có nghe vào được chữ nào không nữa.” Có người hưởng ứng: “Nghe hết ạ!” Trần Tĩnh Văn dịu dàng mỉm cười, nói: “Thôi được rồi, cô sẽ gửi bài tập vào nhóm lớp, các em nhớ xem và nộp đúng hạn nhé.” “Ảnh đại diện WeChat của cô Trần là một chú chó nhỏ, đáng yêu thật.” Ngôn Di bấm vào ảnh đại diện của cô giáo, tiện tay lướt vào vòng bạn bè của cô. Trần Tĩnh Văn vừa đúng tối hôm qua có đăng một bài mới, một bộ chín tấm ảnh. “Tứ hợp viện này!” Ngôn Di tấm tắc khen, “Đây là nhà cô Trần sao, hoành tráng quá!” “Mà cái biển hiệu này là chữ gì ấy nhỉ, Lương thì phải…” Nghe vậy, tai Vưu Tình khẽ động, theo bản năng liếc nhìn sang. “Tình Tình, cậu xem này.” Ngôn Di đưa điện thoại qua. Vưu Tình không nhận ra được chữ thư pháp rồng bay phượng múa kia, nhưng đột nhiên chú ý tới một trong chín tấm ảnh, chụp một chiếc đèn lồng thỏ con treo trong sân. Giống hệt chiếc cô nhận được tối hôm đó. “…” Hai tin nhắn liên tiếp của Lương Tây Triều khiến Vưu Tình không còn lời nào để nói. Cô không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận hết sức nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không làm kinh động đến bà ngoại. Nếu không, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào về việc mình nửa đêm nửa hôm lại đi đâu. Mười phút sau, bóng dáng mảnh khảnh ấy len lỏi ra từ cửa hông của viện dưỡng lão. Lương Tây Triều đứng dựa vào xe bên ngoài. Người vừa đến trước mặt, anh nhanh chóng vươn tay ôm chặt lấy cô, đầu vùi vào lồng ngực anh, bàn tay v**t v* gáy trắng ngần của cô. Ai ngờ vừa chạm vào lại càng khó kiềm chế, anh quay người đẩy cô vào trong xe, cửa xe đóng sầm lại một tiếng “rầm”. “Ưm…” Anh hôn mạnh bạo, môi cô bị day đến phát đau. Vưu Tình ngửa cổ ra sau né tránh, hai tay che miệng phòng thủ. Lương Tây Triều giữ chặt cổ tay cô, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn d*c v*ng: “Không được che.” Vưu Tình lắc đầu, giọng nói bị chặn lại nghe không rõ: “Đau.” “Đỏng đảnh.” Lương Tây Triều cười đầy dung túng, vẻ xâm chiếm toàn thân tạm thời dịu xuống, chỉ vươn tay véo nhẹ vành tai cô. “Được rồi.” Lúc này Vưu Tình mới từ từ buông tay, cúi đầu thấy cổ áo mình đã xộc xệch, lại cố gắng giữ bình tĩnh mà kéo lại cho ngay ngắn. Lương Tây Triều cứ thế nhìn cô, một nửa bóng hình anh chìm trong ánh trăng thanh khiết, gương mặt nửa sáng nửa tối. Vưu Tình hỏi anh: “Trễ thế này rồi, sao anh lại đến đây?” Lương Tây Triều: “Em không thèm để ý đến tôi, tôi đành phải tự mình mò đến thôi.” Vưu Tình im lặng trong giây lát, giải thích: “Không phải em cố ý, em muốn ở cùng bà ngoại.” Cánh tay rắn chắc của Lương Tây Triều một lần nữa vòng qua ôm cô vào lòng: “Chỉ biết bà ngoại của em thôi à, còn tôi thì không cần em ở cùng sao?” Giọng anh trầm thấp, nghe có vẻ rất tủi thân, như đang lên án. Tai Vưu Tình thấy ngứa ngáy, cô bực bội nhìn anh. Bên cạnh anh nhiều người như vậy, còn chưa đủ náo nhiệt hay sao. Đêm khuya tĩnh lặng, hai người không nói gì mà nhìn nhau. Định lực của Lương Tây Triều bắt đầu lung lay. Vốn dĩ vừa rồi vẫn chưa hôn đủ, lập tức lại cúi đầu muốn xâm chiếm. Vưu Tình vội vàng quay mặt đi, mím chặt môi: “Anh đừng cắn em.” Cô thật sự không muốn phải mang đôi môi sưng tấy không rõ nguyên nhân mà giải thích quanh co dưới ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại. “Được, không cắn.” Bàn tay Lương Tây Triều đang đặt sau eo cô trượt xuống, vỗ nhẹ một cái lên cặp mông mềm mại của cô đầy ngả ngớn: “Em tới đi.” “…” Giọng Lương Tây Triều cố nén ý cười, không thể chờ đợi hơn được nữa muốn thấy cô chủ động: “Nhanh lên nào, qua Tết rồi mà em vẫn chưa tặng quà cho tôi đâu đấy.” Vưu Tình hết nói nổi: “Tết Trung Thu thì tặng quà gì chứ.” “Tôi muốn là được.” Anh véo eo cô thúc giục: “Chủ động hôn tôi một cái có gì khó đâu.” Vưu Tình im lặng hai giây, tay thong thả cho vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc bánh trung thu thủ công được gói ghém cẩn thận: “Quà.” Lương Tây Triều khẽ nhướng mày: “Hôm nay em làm đó à?” “Vâng.” “Để riêng cho tôi sao?” Ánh mắt Vưu Tình hơi lấp lánh: “Cái thành hình đầu tiên, sợ không ăn được nên giữ lại đến giờ.” Lương Tây Triều lập tức “chậc” một tiếng: “Hóa ra tôi là chuột bạch của em à?” “Vậy thôi.” Cô làm như muốn thu lại. Lương Tây Triều giật lấy: “Đã tặng người ta rồi còn đòi lại, em có lịch sự không vậy.” Giây tiếp theo, Lương Tây Triều lại nhét chiếc bánh trung thu vào tay cô. Vưu Tình khó hiểu nhìn anh. Lương Tây Triều: “Mở giấy gói ra.” Đúng là phải hầu hạ cậu chủ mà. Vưu Tình làm theo lời anh, mở gói bánh ra. Lương Tây Triều lại nói: “Đút cho tôi.” Vưu Tình kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?” Lương Tây Triều nhướng mi: “Tay cầm bánh trung thu đưa qua đây, giống như tôi thường đút cho em vậy.” Trên giường Lương Tây Triều chẳng mấy khi kiềm chế, giữa họ, những hành động thân mật hơn thế này cũng đã từng làm qua. Ấy thế mà, những cử chỉ đời thường, không liên quan đến t*nh d*c như thế này, Vưu Tình lại rất khó nghe theo. Hoặc nói đúng hơn, mỗi khi nghe theo, nó lại khiến cô không còn giữ được bình tĩnh nữa. Vưu Tình không nhúc nhích, nói: “Anh tự ăn đi.” Liên tiếp bị từ chối, tính thiếu gia của Cậu Năm nổi lên, giọng nói lạnh lùng: “Ba ngày liền em không chịu dành thời gian cho tôi, tôi không thể đòi chút bồi thường được sao?” “Sớm biết thế này, tôi nên cùng em đón Tết, dù sao tôi cũng chưa gặp bà ngoại em.” Dù đã quen với kiểu đùa giỡn uy h**p để đạt được mục đích này của Lương Tây Triều, Vưu Tình vẫn khẽ run lên. Ý thức được mình vô ý không giữ đúng mực, cô bình tĩnh lại, cầm chiếc bánh trung thu trong tay, ngoan ngoãn đưa đến bên miệng Lương Tây Triều. Lương Tây Triều đạt được ý muốn, vẻ mặt lại rất lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm xoay chuyển, vươn tay véo cằm cô bắt cô đối diện với mình: “Sợ tôi gặp bà ngoại em đến thế sao?” “Anh sẽ dọa bà sợ.” Mặt Lương Tây Triều sa sầm lại: “Tôi đáng sợ lắm à?” Vưu Tình lắc đầu, nhìn anh: “Anh không đáng sợ.” Giọng cô cực kỳ chân thành. Giây tiếp theo, Vưu Tình cầm lấy chiếc bánh trung thu, cắn một miếng nhỏ ngay chỗ Lương Tây Triều vừa cắn. “Tuy là cái đầu tiên, nhưng cũng là cái em làm nghiêm túc nhất.” Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh, “Ngon mà, phải không?” Lương Tây Triều bật cười, sắc mặt trong nháy mắt từ u ám chuyển sang vui vẻ. Anh cúi xuống ép cô vào ghế xe, đôi môi mỏng hôn lên, quyến luyến nơi cổ trắng ngần thơm tho của cô, trách cô chỉ biết dùng lời nói chọc tức anh, một lát sau lại kề tai thì thầm bên má cô: “Làm sao ngon bằng em được chứ, bảo bối.” Vưu Tình thuận thế vòng tay qua cổ anh. Yết hầu Lương Tây Triều lập tức thắt lại, bàn tay lạnh lẽo chai sần luồn vào vạt áo cô, ánh mắt nóng rực: “Chúng ta vẫn chưa thử trong xe bao giờ.” Vưu Tình khẽ rụt người: “Đúng là chưa.” Cô ngước mắt lên từ trong lòng anh, “Nhưng kỳ sinh lý của em vẫn chưa hết.” Trong xe lập tức im bặt, như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Lương Tây Triều thầm nghiến răng, bụng dưới căng cứng như muốn nổ tung: “Cố ý phải không?” Vưu Tình ngây thơ lắc đầu: “Em đang dỗ anh vui mà.” Lương Tây Triều tức đến bật cười, đột nhiên một tay kéo tuột đôi tất trắng trên chân cô, hô khẩu giữ chặt mắt cá chân cô. Vưu Tình kinh ngạc, lập tức muốn rụt chân về, tiếc là không thể lay chuyển được chút nào. Lần trước ít nhất còn cách lớp quần ngủ, lần này thì không. Cô vừa tức vừa xấu hổ, cảm xúc mất kiểm soát bật thốt: “Anh… b**n th**!” Cô rất ít khi chửi người, như vậy đã là hiếm lắm rồi. Lương Tây Triều nghe thấy, đôi mắt thoải mái nhướng lên, nắm lấy mắt cá chân cô day mạnh xuống: “Bảo bối à, em mắng thêm vài câu nữa đi.” Vưu Tình nghẹn lời, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ gương mặt trắng như tuyết kia sớm đã ửng hồng một mảng, kiều diễm ướt át. Lương Tây Triều chính là bị cái vẻ tương phản này của cô mê hoặc. Khi bị d*c v*ng khống chế, cô lại để lộ ra một mặt hoàn toàn khác so với bình thường. Một Vưu Tình như vậy, chỉ có anh mới thấy được. Màn đêm dần sâu. Lương Tây Triều ra dáng chỉnh tề bước xuống xe, mở cốp, lấy hai chai nước khoáng rồi quay lại. Từ trong xe, một đoạn cẳng chân từ từ duỗi ra, da thịt mịn màng trắng nõn, trên đó lại dính thứ gì đó ẩm ướt không rõ. Lương Tây Triều nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu không nhúc nhích, rồi nở một nụ cười ph*ng đ*ng khiến đoạn cẳng chân kia sợ hãi rụt trở lại. Lương Tây Triều vươn tay nắm lấy, cẩn thận như bảo bối mà nâng bàn chân trắng nõn của cô gái mình lên, dùng hai chai nước khoáng tỉ mỉ rửa sạch sẽ, rồi rút khăn giấy lau khô. Trong xe có mùi vị kỳ lạ, điều hòa dù đã mở nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể tan hết. Vưu Tình im lặng mang lại tất, tai đỏ bừng ngồi co ro ở một góc, muốn xuống xe đi, nhưng Lương Tây Triều không cho, cửa xe bên kia vẫn chưa mở khóa. “Cho em.” Lương Tây Triều vươn tay ra hàng ghế trước, lấy một chiếc đèn lồng thỏ con qua, bật chiếc đèn điện tử bên trong lên. Ánh sáng màu cam ấm áp chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của Vưu Tình. Tay cô ngơ ngác đưa ra giữa không trung, không nhận lấy. “Tại sao… lại cho em cái này?” Người Khánh Châu coi trọng Tết Trung Thu không kém gì Tết Nguyên Đán. Trong những ký ức ít ỏi của Vưu Tình, cha cô năm nào cũng tự tay làm đèn lồng giấy cho cô. Sau này ba lâm bệnh qua đời, Trần Tuyết Vi bỏ đi, bốn chữ “cả nhà đoàn viên” đối với cô hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Mà không may, ông ngoại cô cũng qua đời đột ngột vào dịp Tết Trung Thu. Rất nhiều năm bà ngoại đều không đón ngày lễ này, cũng chỉ một hai năm gần đây, sau khi bản thân trải qua sinh tử, bà mới nguôi ngoai đi phần nào. “Muốn cho thì cho thôi.” Lương Tây Triều đặt chiếc đèn lồng vào lòng cô. Hàng mi dài của Vưu Tình rũ xuống, cô dùng cánh tay hờ hững ôm lấy quầng sáng ấy. Lương Tây Triều chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạ lẫm này của cô. Trước đây, dù anh có tặng cô thứ gì đi nữa, cũng chỉ nghe một tiếng rồi bị cô ném vào ngăn kéo tủ đầu giường, không thấy ánh mặt trời. Thì ra thứ cô thực sự thích lại là biểu cảm này, ngơ ngác, muốn chạm lại không dám, ngốc nghếch nhìn một hồi lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn anh. Lương Tây Triều nở nụ cười phóng khoáng, ngón tay quấn lấy một lọn tóc cô khẽ vê, trong mắt anh toàn là bóng hình cô. Nhìn chiếc xe rời đi, Vưu Tình xoay người bước vào viện dưỡng lão. Dưới chân là bóng đèn lồng thỏ con hắt xuống, đồng hành cùng cô, soi sáng con đường phía trước. Cô treo chiếc đèn bên cửa sổ, nằm trên giường vẫn có thể nhìn thấy được. Vưu Tình cứ thế, lúc thì nhìn đèn, lúc lại nhìn vầng trăng sáng treo sau ngọn đèn trên bầu trời, mí mắt dần dần nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ. Ba ngày nghỉ trôi qua quá nhanh. Học sinh trở lại trường người nào người nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài, tất cả đều không vào trạng thái tốt nhất. Hội chứng uể oải sau kỳ nghỉ, tiết học tám giờ sáng, không thuốc nào cứu chữa. “Từng người một… Thôi được rồi, tan học đi.” Thầy giáo trên bục giảng tỏ ra rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách mắng nhiều, gập sách lại rồi rời đi. Tiết học sau cũng học tại phòng này, các bạn trong lớp không đi đâu cả, đồng loạt gục xuống bàn ngủ gật. Ngôn Di về quê tranh thủ tối qua nửa đêm mới mò về ký túc xá, buồn ngủ rũ rượi, một tay chống đầu một tay lướt video ngắn giải khuây. Giờ giải lao giữa tiết rất ngắn, tiết học sau là sinh hóa. Trần Tĩnh Văn ôm giáo án bước vào lớp học. ------oOo------ Chương 18 Nguồn: ebooktruyen.app Chương 18 – “Đầu lưỡi vươn vào l**m tôi đi…” —– Lương Tây Triều ôm Vưu Tình hồi lâu không rời mắt. Anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô bao giờ, say rượu rồi thì mơ màng, nói chuyện cũng không còn bình tĩnh như ngày thường, mềm mại đáng yêu lạ thường. Lương Tây Triều ôm eo cô, kéo sát vào người mình, đôi môi mỏng khẽ khàng hôn lên môi cô: “Hôn nữa xem nào, tôi có mùi gì?” “Ừm…” Vưu Tình ngoan ngoãn lạ thường, vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên. Môi Lương Tây Triều rất mỏng, lành lạnh mà cũng rất mềm. Cô chạm vào rất ngây ngô, môi kề môi, hoàn toàn chỉ là thử mùi vị, không một chút d*c v*ng. Nhưng Lương Tây Triều lại bị nụ hôn nhẹ như mây của cô khơi gợi phản ứng. Ánh mắt hắn đen thẳm, lòng bàn tay từ từ v**t v* lên trên, lợi dụng lúc cô say, giọng nói cố tình khàn khàn dụ dỗ: “Tiếp tục đi nào bảo bối, đầu lưỡi vươn vào l**m tôi đi.” Vưu Tình chớp mắt hai cái, hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ rung. Dường như cô đã tỉnh táo hơn một chút, lắc đầu, nói không muốn. Được rồi, không lừa được nữa. Lương Tây Triều cười tươi hơn: “Sao lại không muốn? tôi có thể mặc kệ em hôn, mặc kệ em giày vò.” “Có lợi không chiếm thì phí, đúng không nào?” Vưu Tình vẫn lắc đầu, nói không muốn, lại có vẻ như chê anh ồn ào, bàn tay vỗ lên môi anh, “bốp” một tiếng, bịt miệng anh lại. Hành động này, nếu là lúc tỉnh táo, cô nào dám. Ngày thường bị Lương Tây Triều làm cho không thoải mái, cô chỉ che miệng mình. Giờ thì một phát tát thẳng vào miệng anh, chẳng khác nào vuốt râu hùm. Lương Tây Triều lại chẳng nghĩ nhiều. Bàn tay cô gái của anh vừa mềm vừa mịn, vung tới cũng chẳng có chút sát thương nào. Tầm mắt khẽ nâng, Vưu Tình bỗng nhiên chú ý tới đôi mắt anh. Đột nhiên nảy ra ý nghĩ, cô cúi đầu hôn xuống. Lương Tây Triều kinh ngạc ngẩn người. Trong khoảnh khắc đó, anh nghi ngờ mình mắc bệnh gì rồi, nếu không tại sao lồng ngực lại đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức tim anh đập loạn nhịp. Lương Tây Triều bất giác siết chặt vòng tay ôm lấy cô, mái tóc ngắn cọ vào chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng nói nghẹn ngào: “Bảo bối, em quyến rũ chết tôi mất.” Vưu Tình cúi mắt nhìn mái đầu bù xù trước ngực mình, bàn tay đặt lên vỗ nhẹ hai cái, buột miệng nói: “Cún con.” “…?” Lương Tây Triều ngẩng đầu: “Em gọi tôi là gì?” Vưu Tình ngơ ngác nhìn anh, lắc đầu. Sau đó, cô nấc một tiếng, rồi hai tiếng, liên tục không ngừng. “Lương Tây Triều…” Vưu Tình từ từ nhíu mày, hai tay ôm chặt lấy ngực mình, nói: “Em sắp chết rồi.” Lương Tây Triều không nhịn được bật cười, trong mắt bất giác hiện lên những tia dịu dàng vụn vặt mà chính anh cũng không nhận ra, hoàn toàn không phù hợp với tính cách và thân phận của anh. Thật không biết cô gái của anh uống say lại đáng yêu đến vậy, biết thế đã sớm dụ cô uống say thử xem. Nếu không phải thấy cô nấc cụt khó chịu, anh thật sự không muốn cho cô uống trà giải rượu nhanh như vậy. Lương Tây Triều đưa một tay ra cầm lấy ly trà, tay kia vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Bây giờ người cô mềm nhũn, ngồi không vững, anh mà không để ý một chút là ngã ngay. Đến lúc đó, thể nào cô cũng ôm chỗ đau, rồi dùng đôi mắt ươn ướt trách móc anh có phải muốn “hại chết cô” không. Anh coi như đã hiểu, điểm chung duy nhất của cô lúc tỉnh táo và lúc say rượu chính là rất quý mạng. Lúc này Vưu Tình đang cảm thấy cổ họng khô khốc, thoáng nhìn thấy ly trà, đưa tay muốn lấy. Nhưng người trước mắt lại nâng ly lên, tránh đi, nói: “Tôi đút cho em.” Vưu Tình ngơ ngác, đành phải vòng hai tay ôm lấy cổ tay anh, thuận theo động tác anh đưa tới mà ngậm lấy vành ly, từng ngụm nhỏ nuốt xuống. Đôi môi hồng phấn của cô gái nhỏ dính nước, vô tri vô giác mà quyến rũ. Lương Tây Triều ngưng nhìn chưa đầy ba giây, liền cúi đầu l**m qua. “Ưm…” Vưu Tình không vui nhíu mày: “Trong ly vẫn còn, đừng giành.” Đừng giành, cũng đừng l**m, anh đúng là cún con. Lương Tây Triều bật cười: “Không giành, đều là của em hết.” Có điều, trà này thật sự vừa đắng vừa chát. Lương Tây Triều chỉ biết có thứ gọi là trà giải rượu, nhưng tửu lượng anh tốt, trừ phi chính anh muốn uống say, nếu không chẳng ai dám chuốc say anh. Vì thế, lớn từng này rồi anh chưa từng uống qua trà giải rượu bao giờ. “Đắng như vậy, sao em uống mà mày cũng không nhăn lại?” Vưu Tình nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Không đắng mà.” Khi còn nhỏ, nói đúng hơn là khoảng thời gian vừa được bà ngoại đón về nuôi, vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thầy đông y đã kê cho cô rất nhiều thang thuốc để bồi bổ. Đó mới là thứ đắng nhất cô từng uống. Nhưng mỗi lần cô uống xong, bà ngoại luôn rất vui, hơn nữa còn dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô. Vì thế, chén thứ hai, chén thứ ba, từ nhẫn nhịn đến quen dần, cuối cùng cô đã chiến thắng vị đắng, cơ thể cũng hồi phục khỏe mạnh. “Được rồi, vậy uống thêm chút nữa.” Tay anh đặt lên ngực cô, giúp cô xoa dịu: “Còn nấc không?” Uống xong cả ly, Vưu Tình thở ra một hơi, lắc đầu. Cô hình như không chết được nữa rồi, yên tâm. Cả người thả lỏng, mi mắt bắt đầu trĩu xuống, người nghiêng đi, ngã vào vai anh, giọng nói lí nhí: “Buồn ngủ…” Chỉ một từ như vậy, hơi thở như lan tỏa ra, ấm áp phả vào bên cổ anh. Xương cốt Lương Tây Triều như nhũn ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói pha chút cười khẽ hỏi: “Về nhà hay ngủ ở đây?” Thật ra ở đây cũng không phải không ngủ được, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng ở nhà. Hơn nữa phòng tắm ở đây không có bồn tắm, cô say như vậy làm sao đứng tắm được. Cậu Năm tự phụ, chú trọng sạch sẽ ít nhiều vẫn có chút thói ở đời, cho dù là Vưu Tình, cũng không thể uống say xong không tắm rửa liền lên giường ngủ. Huống hồ vừa rồi cô còn bị một người phụ nữ say rượu khác ôm chặt không khác gì trói gà. Lương Tây Triều hơi không vui đưa tay véo nhẹ má cô. Cô gái nhỏ đáng yêu, đàn ông nhớ nhung, phụ nữ cũng thích. Rõ ràng không phải kiểu người dễ gần, sao lại dễ khiến người ta thân cận như vậy. “… Hửm?” Vưu Tình kéo dài giọng, ngơ ngác. Lương Tây Triều cực kỳ kiên nhẫn: “Hỏi em có về nhà không.” Vưu Tình dụi đầu vào vai anh lắc lắc: “Viện dưỡng lão… xa quá, trời tối rồi, không đi mất công phiền bà ngoại.” “Ai nói với em về viện dưỡng lão? Thủy Quận Loan, có về không?” Vưu Tình im lặng vài giây, như đang cố gắng hiểu lại câu hỏi mới này của anh. “Ừm, được…” Cô chậm rãi đồng ý. Lương Tây Triều lấy chiếc áo khoác cô cởi ra vứt sang một bên, luồn tay qua mặc vào cho cô, cài lại hàng cúc sừng trâu. Trừ việc mặc đồ ngủ cho cô, anh chưa từng mặc quần áo khác cho cô bao giờ. Cài cúc xong nhìn lại, ôi thôi, lệch một cái. Lại phải cởi ra cài lại. Nhớ tới Văn Nghiệp trêu chọc cô gái này là bảo bối của anh, Lương Tây Triều từ nhỏ cơm bưng nước rót, người có thể khiến anh hầu hạ như vậy ngoài cô ra còn ai nữa. Mặc quần áo xong, Lương Tây Triều bế ngang cô lên rời đi, xuống thang máy, đi về phía cửa chính. Bác Âu vội vàng lo lắng mở cửa xe, đón họ lên, đóng cửa, vòng qua đầu xe vào vị trí lái. Trước cửa sổ sát đất của phòng bao trên lầu hai, ánh mắt Trần Tĩnh Văn dõi theo, cho đến khi chiếc xe đó biến mất giữa dòng xe cộ tấp nập. “Tính tình Tiểu Ngũ ngang ngược, vẫn còn ham chơi, những chuyện này đều là bình thường.” Ông Trần đứng lặng bên cạnh, vỗ nhẹ vai cô: “Tĩnh Văn, con phải nhìn thoáng ra, sớm muộn gì nó cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.” Trần Tĩnh Văn giấu đi vẻ khác thường trong mắt, dịu dàng đáp: “Ông nội, con hiểu rồi.” Việc liên hôn giữa hai nhà Trần – Lương là chuyện bắt buộc phải làm. Ông nội bảo cô lựa chọn giữa Lương Dật Chi, con trai thứ ba nhà họ Lương, và con trai thứ năm Lương Tây Triều. Cô tôn thờ Lương Tây Triều như thần thánh, cô cũng là người, làm sao không có chút tư tâm nào được. Vào cửa, Lương Tây Triều bế Vưu Tình vào phòng tắm trong phòng ngủ chính. Đặt người lên mặt đá cẩm thạch, ba hai lượt đã l*t s*ch quần áo cô, rồi ôm vào bồn tắm. Nhà của Lương Tây Triều toàn là đồ điện thông minh, trên đường về anh đã thao tác trên điện thoại để xả đầy nước vào bồn tắm rồi. Lương Tây Triều đứng bên bồn tắm, tay đặt lên khóa thắt lưng, còn chưa kịp cởi, một ánh mắt từ dưới nhìn lên. Vưu Tình ngẩng đầu. Trong làn hơi nước mờ ảo, cô không một mảnh vải che thân. Mặc dù có bọt biển che trước ngực, nhưng bọt biển lại trắng trong. Da trắng hơn tuyết, trong trẻo như ngọc. Anh muốn nhìn, mỗi một tấc đều có thể thu hết vào đáy mắt. Dưới ánh đèn, Lương Tây Triều cao lớn như ngọc, áo mũ chỉnh tề, nhưng đôi mắt lại càng thêm u ám. Trong xương cốt anh trào ra một chút d*c v*ng tàn bạo, anh không nhịn được muốn vẽ lên làn da trắng như tuyết của cô những dấu vết chỉ thuộc về riêng mình. Anh nhìn chằm chằm quá lâu, cơ thể Vưu Tình hơi run rẩy, đôi mắt bất giác lộ ra một tia phòng bị đã lâu không thấy. Khi cô mới theo anh, chính là một con nhím nhỏ như vậy, rõ ràng ngây ngô non nớt lại tỏ ra bình tĩnh, mỗi khi bị anh trêu chọc một chút là mặt đỏ bừng. Lương Tây Triều kìm nén d*c v*ng đen tối trong lòng, đôi môi mỏng nở nụ cười bất cần đời: “Nhìn tôi như vậy làm gì, muốn giúp tôi c** đ* à?” “…” Gương mặt Vưu Tình bị hơi nước nóng làm cho ửng hồng, cô từ từ ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại, giọng nói lí nhí: “Em tự tắm.” Lương Tây Triều ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào má cô: “Ngại à? Trên người em chỗ nào tôi chưa thấy qua?” Vưu Tình vẫn là câu đó: “Em tự tắm.” Cô rất ít khi tranh cãi với người khác, nhưng lại rất bướng bỉnh, lặp đi lặp lại chỉ một câu đó làm anh khó chịu. Người còn say, anh mà thật sự muốn làm gì đó, cô không có chút đường sống nào để phản kháng. Nhưng mà, làm vậy thì không phải người, mặc dù anh chẳng có đạo đức gì, mặc dù trước đây cũng không phải chưa từng làm trong bồn tắm, nhưng tóm lại, anh là kiểu ăn mềm không ăn cứng. “Được rồi, em tự tắm.” Lương Tây Triều nhượng bộ, đứng dậy. Lương Tây Triều đi ra phòng tắm bên ngoài. Đàn ông tắm rửa mười phút đã là lâu, tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài, Lương Tây Triều rót hai ly nước đá lớn, nhận một cuộc điện thoại, vào phòng sách tìm tài liệu gửi cho đối phương. Lúc này đã hai mươi phút trôi qua, ngâm bồn không nên quá lâu. Lương Tây Triều đẩy cửa phòng tắm ra, quả nhiên, người tuyên bố muốn tự tắm đã dựa vào bồn tắm ngủ rồi. Lương Tây Triều nhíu mày “chậc” một tiếng, đưa tay vào thử nhiệt độ nước, may mà đã bật hệ thống ổn định nhiệt độ, cũng không lạnh, nếu không cô nhất định sẽ bị cảm. Kéo khăn tắm quấn người cô lại, đặt lên giường. Vừa tắm xong, làn da cô vô cùng mịn màng, chạm nhẹ một cái cũng sẽ để lại dấu vết. Lương Tây Triều đứng bên giường, cúi mắt nhìn chằm chằm, bụng dưới sắp nóng ran, anh đột nhiên cúi người xuống, nâng cằm cô lên, cạy mở môi lưỡi, đầu lưỡi thô bạo xâm nhập, hung hăng m*t lấy vài cái. Chỉ tiếc là hiệu quả chẳng khác nào muối bỏ bể, bây giờ anh càng muốn hung hăng làm cô. Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng mặc gì, dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng có chút phản kháng nào. Lương Tây Triều ngẩng đầu lên khỏi người cô, ánh mắt sâu thẳm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, hồi lâu sau, khẽ khàng mở miệng: “Tỉnh lại sẽ tính sổ với em.” Vưu Tình mở mắt trong tiếng động lách tách khe khẽ, cô đang ngồi trong lòng Lương Tây Triều, nói đúng hơn là đang dựa vào ngực anh. Lương Tây Triều đang cầm máy sấy tóc sấy cho cô. “Cuối cùng cũng tỉnh.” Lương Tây Triều nhướng mày, vẻ mặt lười biếng. Vưu Tình nâng mí mắt nặng trĩu, ánh mắt vẫn còn mơ màng. Cô chống tay lên người anh, từ từ thẳng lưng dậy, nhìn chằm chằm anh hồi lâu: “Lương Tây Triều.” “Ừ.” “Lương Tây Triều.” Anh cười: “Tôi đây, có gì căn dặn.” Vưu Tình im lặng hai giây, người bỗng nhiên mềm nhũn bò lại vào lòng anh, giọng nói cực nhẹ: “Hỏng rồi…” “?” Lương Tây Triều tức đến bật cười: “Lúc thì nói tôi b**n th**, lúc thì nói tôi hư, trong miệng không có một câu nào tốt đẹp đúng không.” “Đèn lồng, hỏng rồi.” Ồ, là cái này hỏng. Đèn lồng giấy vốn dĩ rất dễ hỏng, Lương Tây Triều không để tâm: “Cái này có gì đâu, sang năm lại tặng em một cái là được.” Sang năm họ nên cùng nhau đón Trung thu. Nhà cũ đông người náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng cũng ồn ào đến mức anh đau đầu, thà ở cùng cô hai người còn hơn. Vưu Tình nghiêng tai áp vào ngực anh, trong mắt bình tĩnh đến có chút trống rỗng, sang năm, vật đổi sao dời. Cô hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?” Lương Tây Triều giơ cổ tay lên: “Mười một giờ rưỡi.” May quá, thời gian vẫn chưa qua. Đôi môi Vưu Tình khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn: “Lương Tây Triều, anh phải bình anh nhé.” Trong mắt cô, sự tỉnh táo chợt lóe lên. Nào có chút dấu vết say rượu nào
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.