“Bảo Bối à, đừng chọc anh không vui.” —— Vưu Tình bị hôn đến cả người mềm nhũn, môi tê dại. Lương Tây Triều ôm lấy eo cô, lòng bàn tay vỗ nhẹ, ý bảo cô chủ động. Vưu Tình thở hổn hển, ngẩng đầu, ngoan ngoãn hôn lại. Vào khoảnh khắc Lương Tây Triều nhắm mắt, đôi mắt cô từ từ mở ra, trong veo đến lạ. Viện dưỡng lão ở ngay trước mắt, Vưu Tình còn chưa kịp chạm vào cửa, Lương Tây Triều đã trực tiếp đưa cô đi. Cô cùng anh ăn một bữa cơm, rồi lại đưa anh ra sân bay. Giống như bao cặp đôi tiễn biệt nhau, Lương Tây Triều ôm cô suốt quãng đường. Người ngoài nhìn vào chắc không khỏi khen một câu trai tài gái sắc, tình cảm thắm thiết. Nào ai biết cô bị anh ném vào xe bắt đi. Trời về chiều, gió lạnh thấu xương, cô đứng giữa dòng người lướt qua, nhìn theo Lương Tây Triều làm thủ tục lên máy bay. Trở lại xe, bác Âu đưa cho cô một chiếc điện thoại mới chưa bóc tem, Vưu Tình không nhận. “Cậu Năm gần đây không được vui,cô Vưu vẫn nên nhận lấy đi.” Vưu Tình suy nghĩ hai giây, nhận lấy, không bóc, cất nguyên vào túi. Bác Âu lại nói: “Sao cô không hỏi tôi Cậu Năm gần đây vì sao không vui?” Vưu Tình ngước mắt: “Ông chắc chắn sẽ nói cho tôi biết.” Bác Âu lại một lần nữa phải nhìn cô bằng con mắt khác vì sự nhạy bén này. Đắn đo một lúc, ông nói: “Lần này cậu ấy đi Duyên Tây, ngoài công việc đã định sẵn, còn gánh vác một chuyện quan trọng do ông nội giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799216/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.