“Miệng thì có gì đáng nếm, tôi đây không có miệng à?” —— Trời mưa như trút, những giọt mưa trên cửa kính tụ lại thành dòng, rất nhanh, một mảng sương mù che khuất tầm nhìn. Hơi lạnh ngoài cửa sổ xâm nhập, trong nhà ấm áp tràn ngập. Hoàn toàn ngăn cách thành hai thế giới. Một chiếc bàn, ngồi đối diện nhau. Hai người cũng là hai thế giới khác biệt. Vưu Tình bưng một ly nước ấm, không nhanh không chậm thổi tan hơi nóng, nhấp một ngụm. Từ lúc bước vào, đến lúc ngồi xuống, cô trước sau vẫn bình tĩnh, nếu so về sự nhẫn nại, hiện tại chưa có ai hơn được cô. Trần Tuyết Vi đi đi lại lại, cuối cùng không ngồi yên được nữa, ngừng khuấy chiếc thìa sứ trong ly cà phê, hơi ngẩng đầu, cất lời trước: “Con có biết ba con qua đời để lại cho mẹ cái gì không, ông ấy để lại cho mẹ vô số nợ nần!” “Mẹ một thân một mình, còn mang theo con, mẹ phải sống sót như thế nào, mỗi ngày mẹ vừa mở mắt ra là phải đi làm việc quần quật, trả nợ, lúc đó mẹ còn chưa đến 30 tuổi!” Trần Tuyết Vi nói đến đoạn kích động, run run rẩy rẩy đưa hai bàn tay của mình ra, bây giờ đã được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể tìm thấy những dấu vết của những năm tháng gian khổ năm xưa. Năm đó, Trần Tuyết Vi là người xinh đẹp nhất vùng, ai cũng nói bà có tướng phúc khí, bà tự cho mình là hơn người, chọn đi chọn lại được một người chồng sắp cưới đẹp trai, cầu tiến, ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799217/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.