Khiến anh si mê “Em đánh tôi?” ——- Thứ Bảy, sân bay Bắc Thành. Vừa hạ cánh, cuộc gọi đầu tiên khi Lương Tây Triều khởi động điện thoại chính là gọi cho Vưu Tình. Đáp lại anh là thông báo tắt máy. Lại tắt máy? Chẳng lẽ lại đi vào núi nào rồi. Lương Tây Triều cau mày, khom lưng ngồi vào xe. Mở WeChat, giao diện tin nhắn có rất nhiều tin chưa đọc, chỉ có khung chat trống trơn như tờ giấy kia vẫn yên lặng. “Thủy Quận Loan.” Lương Tây Triều có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, anh đã nói trước đó, trở về là phải thấy cô ở nhà, nếu không. Nếu không thì muốn thế nào, anh chưa từng nghiêm túc nghĩ tới. Một là chắc chắn cô gái nhỏ cuối cùng tất nhiên sẽ không làm trái ý anh. Nếu lần này thật sự là ngoại lệ, anh lại có thể làm gì, chỉ cần hơi nặng tay một chút là vết tích trên người cô có thể mấy ngày cũng không tan đi. Với một cô gái da thịt non mềm mà nghiêm túc so đo cái gì, anh ôm còn không kịp. Bác Âu do dự, quay đầu lại nói: “Thiếu gia, ông nội cậu nói cậu vừa hạ cánh thì lập tức về một chuyến.” Lương Tây Triều không lay chuyển, giọng nhàn nhạt: “Thủy Quận Loan, đừng để tôi nói lần thứ ba.” Lương Tây Triều mà nổi tính lên, thì dù có mang ông nội Lương ra cũng vô dụng, huống ông nội anh còn năm lần bảy lượt sắp xếp Trần Tĩnh Văn đến trước mặt anh. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều là một câu —— Anh, Lương Tây Triều, sẽ không bị ai khống chế. “Vâng.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799218/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.